Chương 3

723 72 0
                                    


Mặc dù Sáp Kỳ đã khăng khăng muốn qua đêm ở khách sạn của công ty chị nhưng Khuê Lợi lại nhất quyết mang cô về khu căn hộ nhìn không khác gì một cái lâu đài – của chị.

Hàm của cô gái trẻ suýt nữa thì rơi xuống khi Khuê Lợi chở cô đến căn biệt thự sau 15 phút chạy xe. Tuy rằng đã biết nhau suốt 4 tháng, Sáp Kỳ ít khi đặt chân vào chỗ ở của chị. Phần lớn các cuộc hẹn, Khuê Lợi đều sẽ đến trước nhà cô và chở đi.

Để giúp cô khỏi lạc, chị đã đặt tay lên vai. Sáp Kỳ quay lại và nhìn thấy Khuê Lợi đang mỉm cười với cô, chỉ về chỗ những chiếc phòng trống ở trong góc.

"Lại đây, chị sẽ giúp em chăm sóc vết thương. Lần này nhìn tệ thật đó".

Khuê Lợi thở dài và kéo cô gái trẻ ngồi lên giường.

"Em nằm nghỉ đi, chị sẽ đi lấy hộp sơ cứu".

Trong lúc chờ đợi chị trở lại, Sáp Kỳ quyết định sẽ chợp mắt một chút. Đôi mắt cô trở nên nặng trĩu và sự mệt mỏi nhanh chóng kéo đến.

Ngay khi sắp thiếp đi, cô nghe thấy một tiếng kẽo kẹt ở phía cửa. Dù rất nhỏ nhưng Sáp Kỳ vẫn nghe thấy rõ ràng. Cô cứ tưởng là Khuê Lợi đang cố gắng di chuyển nhẹ nhàng hết mức để không đánh thức cô dậy.

"Không sao đâu, chị. Em vẫn chưa ngủ, chỉ nhắm mắt xíu thôi".

Nhưng chẳng có ai đáp lại. Sáp Kỳ đành mở mắt và ngồi dậy, nhìn về phía cửa.

Thật kỳ lạ. Cô thề là cô đã nghe rõ ràng tiếng cửa được mở ra.

"Chắc là do cơn gió?"

Cô tự lẩm bẩm với chính mình, gãi đầu và sau đó chợt ré lên vì cơn đau của bàn tay đang bị thương.

"Xui quá, chị hết kem sơ cứu mất rồi".

Khuê Lợi nhanh chóng quay trở lại và ôm trong tay một chiếc hộp.

"Nhưng chị còn oxy già để rửa vết thương cho em nè".

"Cảm ơn chị".

Sáp Kỳ mỉm cười, đưa tay ra muốn lấy chiếc hộp.

"Mấy cái này cũng đủ rồi".

"Để chị làm cho em".

Cô gái tóc đen vừa định ngồi xuống bên cô thì Sáp Kỳ đã lập tức ngăn cản.

"Không sao đâu ạ. Em đã quá quen thuộc với loại chuyện này rồi nên em có cách riêng để xử lý chúng".

Khi nghe thấy điều đó, Khuê Lợi chợt cau mày. Cô có thể nhìn thấy những giọt nước đã bắt đầu chực trào trong mắt chị. Biết rằng chị sắp khóc, Sáp Kỳ nở một nụ cười.

"Em thật sự không sao đâu, chị à".

Nghe thấy những lời trấn an của cô, chị đành ngăn lại những giọt lệ và gật đầu.

"Sau khi xử lý xong thì nghỉ ngơi đi. Ngày mai em hãy kể cho chị nghe chuyện gì đã xảy ra nhé? Ý chị là...nếu em cảm thấy thoải mái để chia sẻ".

Dứt lời, Khuê Lợi tiến lại gần và hôn lên trán cô.

Cô gái trẻ nhẹ nhàng gật đầu.

[BH][Hoàn]Mặt khác của câu chuyện - SeulReneNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ