Chương 2

974 119 1
                                    

Hoseok chầm chậm mở mắt ra, mảng tường trên trần nhà cứ như có thể di chuyển. Nó không ngừng xoay vần vũ trước mặt cậu khiến cậu hoa hết cả mắt...

Ọeee! Buồn nôn quá đi mất!... Thật khó chịu!...

Cậu cố gắng chống tay xuống giường, lọp ngọp ngồi dậy. Bây giờ, Hoseok cần đến chỗ làm ngay lập tức, nghỉ việc mà không báo thế này chắc chắn sẽ bị giám đốc trừ lương, lại còn bị thuyết giảng, cậu không muốn, mà hình như ông ta cũng không có hảo cảm với cậu cho lắm...

- Nằm xuống đi!

Giọng nói trầm thấp ra lệnh đầy quyết đoán, Hoseok có chút giật mình, bèn ngước mắt lên, lập tức cơn chóng mắt ập đến, cổ họng nôn nao đầy khó chịu, thật sự rất muốn nôn, cậu vội vàng nhắm tịt mắt lại, dùng tay đỡ trán, khó nhọc hỏi:

- Anh... là ai?...

- Người em hiến máu!.

- Vậy ở đây là...?

- Phòng bệnh.

Kim Taehyung đỡ Hoseok nằm xuống giường, động tác người đó hơi cứng nhắc, có lẽ chưa từng phải chăm sóc ai. Hoseok nương theo lực tay của hắn mà nằm xuống, bây giờ lết còn không nổi huống hồ là đi làm. Có lẽ cậu nên nhờ ai đó giúp cậu xin nghỉ một hôm...

Hoseok chậm rãi, cố gắng mở mắt lần nữa, điều chỉnh tiêu cự cho điểm nhìn của mình rơi vào người đàn ông trước mặt...

- Anh tỉnh dậy sớm quá nhỉ? Tôi hơi bất ngờ đó, lúc phẫu thuật nghe nói tình trạng của anh rất nguy kịch...

Kim Taehyung gật nhẹ đầu...

- Thể trạng tốt!

- Cánh tay anh bị thương nhìn có vẻ nghiêm trọng, có đau lắm không?...

- Không đau...

Hoseok ồ lên một tiếng rồi im bặt. Người này không thể nói dài hơn một chút sao, trông cứ như anh ta không muốn nói chuyện với cậu ấy, vẻ mặt lại cực kỳ lạnh lùng, không có chút xúc cảm, đôi mắt màu nâu khói như mặt hồ phẳng lặng cứ lặng lẽ nhìn chằm chằm lấy cậu khiến Hoseok có chút ngượng ngùng...

- Anh về giường nghỉ đi, chẳng phải lúc phẫu thuật xong sẽ rất mệt, rất đau sao. Kiểu như hết thuốc mê í?...

Kim Taehyung lắc nhẹ đầu rồi cất bước trở về giường. Hoseok thở phào một cái, người này quả đúng là có khí tức áp chế người khác, nó khiến Hoseok chịu đựng một loại áp lực vô hình khi đứng trước mặt.

Hoseok chậm rãi rút điện thoại từ trong túi áo, gọi cho một chị đồng nghiệp để nhờ xin phép hộ, xong việc... cậu cũng nhắm mắt nghỉ ngơi...

Bất chợt, cánh cửa phòng bật mở, cậu hé mắt ra nhìn, thì ra là 'người đàn ông mặc áo đen'. Hoseok chưa được biết tên của người đó, cậu mở miệng cất tiếng chào hỏi....

- Chào anh!

Anh ta đánh mắt sang hướng của cậu, gật nhẹ đầu...

- Chào cậu, đây là chút thức ăn bổ dưỡng, giúp cậu lấy lại sức. Cảm ơn cậu đã hiến máu. Chúng tôi thực sự rất biết ơn...

(Vhope) Kim tổng! Ngài thật ''lạnh"Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ