7. 11h45'

1.9K 190 0
                                    

Giữa giờ nghỉ trưa, đột nhiên Seungwan nhận được điện thoại từ Sooyoung. Chưa kề điện thoại lên đến tai thì tiếng Sooyoung bên kia đầu dây đã ồn ào rồi.

"Seungwan unnie! Em về đến Hàn Quốc rồi!"

Seungwan ngạc nhiên vẻ mặt lộ rõ vẻ háo hức.

"Cái gì? Em về khi nào?"

"Em vừa xuống máy bay đây! Đến sân bay đón em đi."

"Gì cơ? Hôm nay chị phải đi làm mà! Sao không gọi cho Kang Seulgi ấy?"

"Em đùa thôi, chị ấy đang trên đường đến đón em rồi! Tối nay chúng ta ăn gà rán uống bia nhá!"

"Duyệt!" Seungwan búng tay phấn khích.

Và vẻ mặt vui vẻ, háo hức, thích thú kia đã được Giám đốc Bae vô tình thu hết vào tầm mắt.

Hết giờ nghỉ , Seungwan mang báo cáo vào phòng Giám đốc. Hôm qua bị cảm chưa khỏi hẳn nhưng hôm nay đã đi làm bình thường, đúng là không biết yêu thương bản thân. Thấy Joohyun ngồi dán mắt vào màn hình máy tính không để ý đến mình, Seungwan đặt xấp tài liệu xuống bàn lên tiếng hỏi thăm.

"Giám đốc đã khỏe hơn chưa?"

"Khỏe rồi, cảm ơn cô!"

Lạnh lùng quá đấy! Dù sao hôm qua cũng bỏ cả ngày ra chăm sóc cho còn gì?

"Giám đốc lại bỏ bữa sao?"

Nghe đến đây Joohyun có chút để ý, đưa mắt chờ xem Seungwan có lấy từ túi áo ra thanh socola nào không. Nhưng không thấy có gì xảy ra, Joohyun cau mày ngẩng lên nhìn.

"Không muốn ăn! Không có tâm trạng vui vẻ để ăn!"

Ơ? Lại gì nữa?

Seungwan hừ một tiếng rất khẽ.

"Không có tâm trạng cũng nên ăn một chút..." Seungwan lấy trong túi ra một túi thuốc đặt trước mặt Joohyun. "Đang bệnh không nên ăn đồ ngọt, tôi có đặt cháo cho chị rồi, chắc lát nữa sẽ đem tới, ăn một ít cũng được rồi uống thuốc."

Joohyun thấy tim mình ấm lên trước sự dịu dàng chu đáo của Seungwan. Từng cử chỉ hành động, từng chi tiết nhỏ nhặt đều rất đỗi ấm áp. Nhưng cô vẫn thấy khó chịu kiểu gì ấy. Với ai cũng tốt như vậy thì phải làm sao?

Seungwan quay gót định ra ngoài thì Joohyun bất ngờ lên tiếng.

"Trợ lý Son! Tôi hỏi điều này được không?..."

Thấy Seungwan ngoảnh lại nhìn mình chờ đợi, Joohyun mới nói tiếp.

"Tôi không phải tò mò đâu, chỉ là vô tình thôi, ý là tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, cô trả lời hay không cũng được..."

"Giám đốc nói đi ạ."

"Buổi trưa ấy, ở hành lang văn phòng lúc 11h45', cô nói chuyện điện thoại với ai mà vui thế?"

"Hả?" Seungwan ngớ người ra trước Giám đốc của mình.

Đến mức nói hẳn thời gian rõ ràng như vậy mà nói là không phải tò mò, chỉ hỏi để cho biết thôi sao. Còn hơn cả cảnh sát xem CCTV để lấy chứng cứ phạm tội nữa.

[Wenrene] | The CureNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ