Shot 11 - Chúng ta về Nhật đi

223 22 25
                                    

Hyunsuk cõng Mashiho thẳng xuống y tế trường. Anh rất hiếm khi đến sân thượng của khối 11, gì chứ, khối 12 chả thằng nào dám đến sân thượng của anh thì mắc mớ gì anh phải nhọc công qua khối 11 làm gì cho mệt. Nhưng hôm nay thì khác, vì anh muốn tìm một người. Khi anh lên tới cửa, thân ảnh cần tìm xiêu vẹo kia chậm rãi tiến lại, anh cứ nghĩ cậu sẽ thấy anh. Nhưng không, ánh mắt nhóc đờ đẫn, ngay khi còn vài bước thì liền ngã ập xuống, may mà anh chạy lại đỡ kịp. Bác sĩ Kim - y tá trường nói, cậu ta bị trúng nắng, may mà phát hiện kịp, nếu không có thể nặng hơn rất nhiều. Hyunsuk liền thở phào. Không sao rồi! Anh vốn định tìm cậu để xin lỗi mới bắt gặp được, chứ nếu cậu thật sự nằm trên sân thượng mà không ai phát hiện thì chẳng biết phải làm sao nữa.

Anh nhắn cho Yoshi rồi ngồi đợi. Hyunsuk muốn nhắn cho Jihoon, nhưng nhớ đến cảnh hai người này thân mật thì lại chẳng muốn nữa. Anh thở dài, ánh mắt chăm chú nhìn người con trai đang nằm kia. Gương mặt bởi vì bệnh mà đỏ hồng, hàng mi dài run run cùng cặp má mềm mại. Mashiho cũng đáng yêu đó chứ. Theo nhận định của anh, nếu không xét vấn đề tình cảm, cậu là một người hoạt bát, năng động và cười rất xinh. Hyunsuk chống cằm ngắm một lúc, tay vô thức chỉnh lại tóc mái cho Mashiho. Cơn gió mát mẻ bên ngoài len theo cửa sổ tràn vào phòng khiến anh buồn ngủ liền kê cằm lên bên thành giường, ánh mắt vẫn ngắm nhìn cậu nhóc không rời. Cứ như thế, Hyunsuk chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.

Khi Yoshi tiến vào phòng y tế, cảnh tượng trước mắt khiến cậu có chút chưa tiếp nhận được. Hyunsuk - con người luôn thể hiện thái độ khó chịu với Mashiho - hiện giờ đang ngủ ngồi bên thành giường. Quan trọng hơn, bàn tay anh đang nắm lấy tay của Mashiho. Người nào không biết, nhìn cảnh này chắc tưởng hai người họ là tình nhân yêu nhau thắm thiết! Thấy họ ngủ ngon, Yoshi cũng không dám đánh thức, chỉ tìm bác sĩ Kim hỏi tình hình Mashiho và những toa thuốc sau đó.

Mashiho cựa mình, cậu mệt mỏi mở mắt, bên cạnh cậu, Asahi đang ngồi hí hoáy vẽ. Ánh nắng chiều rọi vào người Asahi dịu dàng, làm cậu nhớ những ngày ở Nhật, cậu đánh nhau nặng đến nỗi không chỗ nào không bị thương, bị Asahi nắm kéo đến y tế trường nghỉ dưỡng. Còn cậu ấy thì bên cạnh yên lặng vẽ tranh. Asahi thấy người trên giường động liền ngước nhìn. Mashiho mỉm cười với cậu, gương mặt đỏ bừng vì say nắng. Lời tiếp theo nhẹ nhàng như cơn gió, rót vào tai của Asahi

- Chúng ta về Nhật đi

- ...còn...Nhát Gan-kun?

- Tui...chắc là từ bỏ nhỉ?

Asahi không lên tiếng, chỉ lặng lẽ gật đầu. Mashiho đồng ý trở về Nhật, nhưng sao Asahi không thấy vui như cậu tưởng? Đáy mắt của Shiho đầy những u tối, nó không còn lấp lánh xinh đẹp như cậu vẫn nhớ. Từ khi nào nó mất đi ánh sáng vậy? Asahi lo lắng trong lòng, mái tóc của cậu chậm rãi được xoa xoa. Cậu ngước lên nhìn người nằm trên giường, Mashiho không nói gì, chỉ cười khẽ, tay cậu ấy vẫn xoa đầu cậu. Nỗi lo lắng kia cũng giảm bớt rất nhiều. Ít ra, Asahi biết Mashiho vẫn giữ lời hứa, ở bên cậu.

Mashiho nằm một chốc thì đỡ mệt liền muốn về nhà, cậu sờ tay vào túi bỗng nhiên hốt hoảng bật người dậy. Chiếc đồng hồ trong túi cậu đã rơi mất từ lúc nào? Cậu gấp gáp nhảy xuống giường liền choáng đầu, phải vịn vào thành giường. Asahi thấy cậu khẩn trương liền không nhịn được hỏi

[MashiSuk][Fanfic] In the IllusionNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ