Shot 13 - Anh nhớ em!

214 27 0
                                    

Hyunsuk dụi mắt, cố gắng vực dậy tấm thân mệt mỏi viết từng nét chữ nghiêng nghiêng, hoàn thành bài tập cuối cùng. Anh vươn vai, vô tình nhìn thấy hai chiếc đồng hồ ngay trước mặt, tâm trạng liền lập tức chùng xuống. Cũng đã mấy tuần từ ngày anh biết được sự thật rồi, ấy vậy mà với anh như chỉ mới hôm qua. Em có nhớ anh không, Mashiho?

Anh mân mê chiếc đồng hồ, ánh mắt anh liền trở nên dịu dàng. Hyunsuk nhớ đến nụ cười rạng rỡ của Mashiho, đến đôi mắt long lanh của em mỗi buổi sáng hay chất giọng nhẹ nhàng của em qua những câu chuyện mà anh nghe lỏm khi em nói chuyện với mọi người.

Anh nhớ em!

Chỉ thêm một chút thời gian nữa thôi. Xin em hãy kiên nhẫn thêm một chút, khi anh có thể trở nên vững chắc hơn, khi anh có thể chạy đến bên em. Hãy đợi anh nhé, my Mashiho?

Thật ra, cái đêm anh biết được sự thật, Hyunsuk đã muốn bay ngay sang Nhật. Anh muốn hỏi tại sao không nói với anh như em đã dự định. Anh muốn hỏi tại sao lại quyết định ra đi vội vàng như thế, muốn hỏi em đợi được đến nhường này, tại sao lại từ bỏ ngay phút cuối. Nhưng rồi, Hyunsuk nhận ra, anh có tư cách gì mà chất vấn Mashiho đây, khi mà chính anh là người đẩy em ra xa đến thế. Bản thân có tư cách gì mà trách móc khi bản thân anh thốt ra những lời nói lạnh lẽo kia?

Đón chào tâm trạng não nề của anh, chính là ba mẹ đã trở về sau chuyến công tác. Hyunsuk lơ đãng nghe họ hỏi thăm về những ngày xa cách. Để rồi khi ba nhìn anh với ánh mắt nghiêm túc, khiến anh phải tập trung lời của ông, từng lời nói như thức tỉnh anh "Nếu như ngay cả việc kiểm soát cảm xúc của mình, con còn không làm được, thì con có thể nắm giữ được điều mà con mong muốn hay không?"

Phải thừa nhận rằng, ba luôn là người nguyên tắc, dù đôi lúc khá hà khắc nhưng lại vô cùng thông thái khiến anh ngưỡng mộ. Hyunsuk vô cùng sửng sốt khi nghe thấy, nhưng câu nói đó lại thành công đánh vào lòng tự trọng của chính anh. Vậy nên, sau một đêm trằn trọc, anh như trở thành một người khác.

Lần đầu tiên, anh mang đầy đủ tập vở theo thời khóa biểu.

Lần đầu tiên, anh vừa ăn sáng, vừa nhìn vào một quyển sách mà không phải là lơ đễnh nhìn đám bạn

Lần đầu tiên, trường Chungdam bị vẻ nghiêm túc của anh làm ngạc nhiên chứ không phải vẻ ngổ ngáo thường ngày

Jihoon thấy Hyunsuk như thế cũng vẫn tỏ thái độ bình thường. Cậu biết rõ, một khi anh đã quyết tâm điều gì, anh sẽ làm được điều đó. Dù bây giờ cậu không biết mục tiêu của anh, nhưng ít ra, cậu tin rằng, khi cái giá bỏ ra tương xứng thì kết quả sẽ được đền đáp tương ứng. Jihoon tiếp tục bữa sáng của mình, chốc chốc lại quay sang ngó chừng người anh em của mình. Yoshi với Junkyu bên này thì đang bàn luận cái gì đó, về những kiến thức cần ôn lại cho học kỳ này.

Doyoung nhìn không khí bên kia của Hyunsuk hyung ảm đạm liền nản lòng quay qua bên cạnh, ly mì nóng hổi mà cậu chuẩn bị sẵn sắp trương lên tới nơi mà Jeongwoo chẳng đụng đũa. Em cứ ngẩn người nhìn điện thoại thôi, chẳng biết là nhìn gì. Mà thôi, không sao cả. Cậu bình thản lấy hộp sữa chuối, cắm ống hút rồi đưa lên miệng Jeongwoo, em cũng không bài xích mà tiếp nhận. Hành động của Doyoung thành công kéo em ra khỏi suy nghĩ của chính mình. Jeongwoo lặng lẽ đón nhận hộp sữa, cất điện thoại vào. Xong, em với tay lấy ly mì trước mặt. Haizzzz, Doyounggie đã chấp nhận được, em cũng thử từ bỏ xem sao. Thích một người không thích mình, hà cớ gì phải khổ như thế?

[MashiSuk][Fanfic] In the IllusionNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ