Jungwoo ngồi trước bậc thềm, khoanh chân bó gối, tựa đầu vào cột chống trước mái hiên, hướng mắt lên cao ngắm nhìn vầng trăng sáng. Trời vào thu, ban đêm thường se se lạnh, em khoác vội một chiếc áo nỉ màu nâu sáng, khẽ thở dài. Xung quanh yên ắng, chỉ có tiếng dế kêu rền vang khắp cả một vùng hòa lẫn với tiếng gõ mỏ phía xa. Ở đây vào mỗi đêm đều là một vòng lặp như vậy, chỉ có âm thanh lên ngôi, con người trở nên yếu thế. Jungwoo ngắm nhìn vầng trăng tròn phía trên cao, ánh mắt có chút thẫn thờ. Trước đây em không thích ngắm trăng, nhưng có một lần em vô tình đọc được trên mạng, người ta bảo rằng thay vì nói thẳng lời yêu chúng ta có thể dùng ánh trăng để thay lời tỏ ý, kể từ lúc đó Jungwoo bỗng nhiên lại thích ngắm trăng đến lạ. Dù là trăng tròn hay khuyết, em đều chụp lại một tấm ảnh làm kỉ niệm. Nhưng nghĩ lại cũng thật buồn cười, người ta bảo dùng ánh trăng thay lời muốn nói, nhưng Jungwoo chỉ toàn ngắm trăng một mình thì biết nói cùng ai. Jaehyun là một người khô khan độc đoán, có khi cho hắn cả trăm năm hắn cũng không thể nào thấu hiểu được ý nghĩa phía sau, là bản thân hắn không muốn hiểu hay không thể hiểu, đó là một chuyện khác. Nhưng nếu là Sungchan thì có lẽ hoàn toàn ngược lại. Cậu ấy vừa nghiêm túc lại vừa tinh nghịch như trẻ con, nhưng bên trong lại tinh tế, ấm áp, không chừng nói bâng quơ vài chữ, vài ngày sau cậu ấy sẽ xuất hiện mà cho ta lời giải đáp. Nghĩ đến Sungchan, Jungwoo lại tiếp tục thở dài. Lúc đó khi không lại được cậu ấy tỏ tình làm em trở tay không kịp. Không nghĩ rằng chỉ mới biết nhau có vài tuần mà lại tiến triển nhanh như vậy, Jungwoo xoay xoay cái vòng tay của mình, miên man suy nghĩ. Tại sao hai anh em nhà này khi nói thích một ai đó lại có thể dễ dàng như vậy, không hề lắp bắp, không chút chần chừ, lời nói còn mạnh mẽ đanh thép, không giống em chút nào. Em dành năm năm đằng đẳng để đổi được một câu hỏi, nhưng bản thân em lại không dám nghe câu trả lời. Còn hai người kia, dù là bị từ chối nhưng vẫn có thể mĩm cười mà bảo không sao, biết là không có kết quả nhưng vẫn như con thiêu thân lao vào. Jungwoo ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ thêm lần nữa, "Jaehyun, trăng đêm nay thật đẹp", nói rồi đứng dậy bước vào trong phòng, bỏ lại phía bên ngoài sự tịch mịch của đêm muộn.
.
Jaehyun đứng trước ban công phòng làm việc, hai tay bỏ vào túi quần, khí chất hiên ngang, lãnh đạm, hắn ngước mặt nhìn vầng trăng tròn trên cao. Ánh trăng màu vàng bạc, rải đều khắp nơi, ngả lên cả cơ thể của hắn. Hắn khẽ khàng châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu rồi nhả làn khói bay bổng màu trắng đục hòa cùng với ánh trăng. Jaehyun nhớ lại trước đây, Jungwoo rất thích ngắm trăng. Mỗi khi đi làm về muộn, hắn đều nhìn thấy em ngồi vắt vẻo trên thành ban công, chăm chú nhìn vầng trăng sáng. Làn da em trắng nõn nà, khi em ngồi đó để cho ánh trắng ngả vào mình, nó làm em trở nên lấp lánh, em đung đưa chân ngân nga vài câu hát, giọng hát của em trong trẻo như tiếng đàn của các vị thần, trông em như một thiên sứ từ trên trời giáng xuống, xinh đẹp đến nao lòng.
"Muốn có trái tim một người, trọn đời không xa cách
Lời nói thật đơn giản nhưng cần có dũng khí mạnh mẽ
BẠN ĐANG ĐỌC
[JaeWoo] May Mắn Của Anh
FanfictionÔng trời đã cho anh may mắn như vậy, có thể san sẻ một chút cho em không?