Chương 101

569 34 0
                                    


Editor: Từ chương này mình có chút điều chỉnh nàng - cô của Vương Tĩnh và Tôn Ý Như nha mọi người, nếu bạn nào thấy không hợp lý cứ thoải mái pm mình, mình sẽ xem xét để truyện hoàn chỉnh hơn, đọc cũng sướng hơn kkkkk… Cứ bà bà nghe nặng quá.

------------------------

Nhẹ gõ cửa vài cái mà không có động tĩnh gì, Doãn Mộ Tuyết thu ý cười trên mặt, nghiêm túc lên tiếng: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ, con vào được không?”

Sau khi trở về phòng, Tôn Ý Như ngồi trên giường sinh hờn dỗi, nàng không hiểu tại sao mình có vài phần buồn bực Doãn Mộ Tuyết, nắm chặt một góc ga giường. Rõ ràng nghe con gái nói chuyện, nhưng không có ý định mở miệng gọi Doãn Mộ Tuyết tiến vào. Nhưng ý nghĩ này chỉ tồn tại vài giây, nháy mắt bị Tôn Ý Như cưỡng chế xuống. Khó khăn lắm mới tìm được con gái, không nên vì bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến quan hệ hai mẹ con.

Đứng lên vuốt vuốt ga giường thẳng lại, cẩn thận kiểm tra quần áo trên người, khẽ thở dài, mới bước ra mở cửa: “Vào đi.”

Theo Tôn Ý Như vô phòng, Doãn Mộ Tuyết không định vòng vo, trực tiếp qua ghế sô pha kế bên cửa sổ ngồi xuống nói: “Mẹ, mẹ để ý chú Trương, đúng không?”

Nếu ai khác hỏi những vấn đề cá nhân thế này, Tôn Ý Như cũng không cục xúc bất an như lúc này. Hiện giờ người đặt vấn đế là con gái mình, Tôn Ý Như vẫn chưa trả lời, bối rối, cầm ly trà lên hớp ngụm nhỏ.

“Mẹ, nếu mẹ cứ như vậy, không chừng mai này chú Trương sẽ bị bắt cóc, con biết bên ngoài rất nhiều người giới thiệu đối tượng cho chú ấy nhưng ngại mặt mũi ông ngoại không ai dám làm thẳng thừng. Lần trước chú Trương thổ lộ với mẹ, mẹ không có chút động tâm sao?” Doãn Mộ Tuyết vẫn tiếp tục vào vấn đề.

Tôn Ý Như thấy ý cười giảo hoạt trên mặt con gái, bất đắc dĩ nhẹ lắc đầu, bình thường nhìn dáng vẻ Doãn Mộ Tuyết vô hại nhưng nếu để ý thì nàng là một người rất phúc hắc… Tôn Ý Như cũng không suy nghĩ nhiều hơn nữa, để Mạt Ngôn một mình từ từ hưởng thụ.

“Tiểu Tuyết, con… Con thấy sao? Còn nữa, mẹ đã lớn tuổi như vậy, có tốt hay không?” Tôn Ý Như nói lo lắng trong lòng với con gái. Trên đời này ngoại trừ Tôn Đạo Nghĩa thì nam nhân đối với nàng thật tâm, đồng ý trả bằng mọi giá cũng chỉ có mình Trương Mộc. Nhưng mỗi khi nghĩ tới Doãn Mộ Tuyết và Điềm Điềm, Tôn Ý Như liền muốn rút lui.

Doãn Mộ Tuyết nghe Tôn Ý Như nói, trong lòng vui vẻ thở phào một cái, đứng lên đi đến trước mặt Tôn Ý Như, nhẹ nhàng ôm lấy: “Mẹ, con từng oán hận mẹ và ông từ bỏ con. Nhưng tất cả đều qua rồi không phải sao? Hiện giờ, con rất hạnh phúc, có mẹ, có ông ngoại, Điềm Điềm, còn có… Ngôn Ngôn. Đã ngần ấy năm, đến lúc mẹ cho chú Trương một cơ hội, cũng cho bản thân cơ hội. Con tin chắc chú Trương sẽ chăm sóc mẹ và ông ngoại thất tốt.”

Doãn Mộ Tuyết nói xong, Tôn Ý Như có chút động tình, lệ trượt khỏi khóe mắt, vỗ vỗ tay con gái: “Khi nào con qua bên Mạt Ngôn?”

Bản thân vừa khai hỏa liền bị mẹ đoán được, Doãn Mộ Tuyết có chút nhăn nhó, bỏ Tôn Ý Như ra qua vị trí vừa rồi ngồi xuống, không buông bỏ ý định ban đầu nói thầm: “Mẹ, con muốn nhanh qua với Ngôn Ngôn nhưng cũng không muốn mẹ vuột mất người tốt như chú Trương.”

[BHTT] _ EDIT : Mang Theo Hài Tử Gả Cho TaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ