Thời gian trôi qua, hắn và cậu hoàn toàn mất liên lạc.
Hắn lấy công việc để né tránh cảm xúc, dù đi công tác nhưng hắn vẫn làm việc tới khuya, tới khi mà Mon gõ cửa yêu cầu hắn đi ngủ vì không thể ngủ muộn như vậy được, hắn không còn trẻ phải cần bảo vệ sức khoẻ của mình là điều tất yếu.
Thời gian công tác đã đến nửa chặng đường.
Nhớ lại hôm hắn đi, bầu trời hôm ấy đen kịt, ông trời như thể đang trách hắn, trách hắn vì sao lại hành xử tệ bạc như thế.
Còn cậu thì suy sụp hoàn toàn, đêm hôm ấy cậu khóc đến nỗi thiếp đi từ lúc nào không hay.
Hắn nói xong câu nói thật tàn nhẫn đó, như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim yếu ớt của cậu khiến nó rỉ máu không ngừng.
Hắn lấy đâu ra cái quyền làm tổn thương cậu như vậy, ở bên nhau mới chỉ chưa tròn một năm, vài ngày nữa thôi sẽ là kỉ niệm một năm yêu nhau, vậy mà...
" Anh muốn tôi đi tìm người khác vậy sao anh còn theo đuổi tôi, tôi là cũng là con người mà, tôi cũng biết yêu cũng biết đau chứ. Thà rằng lúc đó tôi không yêu anh thì giờ đã không đau đến như vậy" Đây chính là lời cậu nói trong đêm hôm đó, giọng nói nức nở thật đáng thương. Một mình cậu ở trong căn nhà nhỏ, chẳng ai ở bên. Nếu như khi đó hắn đến bên dỗ dành cậu và nói lời xin lỗi vì câu nói đùa thì cậu sẽ tha thứ, nhưng kể từ đó hắn biến mất. Hắn không còn xuất hiện trong cuộc sống của cậu, hắn biến mất một cách thần kỳ như thể chưa từng xuất hiện vậy.
Hai tuần đầu cậu không mở cửa hàng, chỉ ở nhà để lấy lại tinh thần thôi. Cậu ngồi đó nhìn về góc quen, cái nơi mà hắn từng đậu xe, nơi mà hắn từng ôm cậu thật chặt, từng nói những lời ngọt ngào với cậu.
Mỗi khi nghĩ lại những khung cảnh đó lại làm khoé mắt cậu cay cay.
Dần dần ngày tháng trôi qua, thấm thoát đã được một năm kể từ ngày mà hắn và cậu chia tay. Cuộc sống của cả hai giờ đây đã trở về bình thường, nhưng trong trái tim họ chắc hẳn vẫn nhớ về đối phương.
Hôm nay cậu đến quán sớm hơn mọi khi vì đồ đạc trong quán cần được lau lại một lần nữa.
Cậu không đến một mình mà theo bên cạnh cậu là Leo.
Nói đôi chút về Leo, anh ấy 30 tuổi là giám đốc của một công ty nhỏ, anh ấy và Gulf quen nhau vào tháng 8 năm ngoái rồi thân nhau tới giờ.
Nói thân thì không đúng với mối quan hệ của họ, Leo đã từng tỏ tình với cậu nhưng cậu từ chối. Tuy anh ấy là một người có khuôn mặt điển trai, cao hơn cậu cả một cái đầu và rất đỗi dịu dàng và cưng chiều cậu. Nhưng họ vẫn ở bên nhau với tư cách là bạn bè.
Leo có một thói quen làm cậu rất ngại đó là luôn nhìn cậu, không những thế mà ánh mắt của anh ấy rất ôn nhu, còn ấm áp nữa.
Anh ấy chính là hình mẫu người yêu mà ai cũng ao ước.
Cả hai bước vào quán, cậu và anh lau dọn một hồi cũng xong, cả hai đều lấm tấm mồ hôi. Leo nhẹ dàng đưa tay lên gạt những giọt mồ hôi trên má và trên trán cậu xuống. Cậu không né tránh mà cứ mặc kệ thôi, anh ấy làm vậy nhiều rồi nên cậu cũng quen.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Fanfic][MewGulf] Thượng tá, ngài nói yêu tôi?
FanficNhân vật: Gulfkanawut x Mewsuppasit