7.

944 83 0
                                    

Sáng hôm sau, Junhui nhìn bản thân mình ở trong gương, gương mặt phờ phệt hẳn đi, đôi mắt cũng thâm quầng do cả đêm không ngủ. Junhui cứ nằm đó suy nghĩ về chuyện của anh và Minghao, nhớ lại những lời nói đau lòng của Minghao, hẳn là Minghao thất vọng về anh lắm. Vì cái gì mà Junhui tự tin Minghao sẽ dễ dàng tha thứ cho anh chỉ vì 3 chữ đơn giản là anh thích cậu như thế được.

Junhui càng nghĩ càng thấy mình tồi tệ, Minghao đã nói không muốn gặp lại anh nữa, số điện thoại và tài khoản mạng xã hội cũng đã chặn anh. Chỉ còn tài khoản ẩn danh kia của cậu nhưng Junhui thừa biết anh chỉ cần nhắn tin một cái, ngay lập tức Minghao cũng sẽ chặn anh ngay. Junhui thà im lặng đợi Minghao cập nhật trên tài khoản đó, chứ không muốn một chút về Minghao qua những bài đăng đó anh cũng không thể biết được. Chí ít anh cũng biết được tâm trạng của Minghao như thế nào.

Ngày hôm nay đi làm ở tiệm, Junhui ít nói hẳn đi. Anh còn tự nhốt mình ở khu làm bánh cả ngày. Ngày thường vì Junhui cởi mở nên các nhân viên đều nghĩ anh làm ở quầy tiếp khách là thích hợp nhất, những vị khách của tiệm cũng rất thích tính khôi hài của anh. Nhưng cả ngày Junhui cứ lầm lì, còn làm ra một loạt các loại bánh Trung Quốc. Ai ai cũng khó hiểu nhưng không dám lại bắt chuyện hay hỏi han.

Khu làm bánh thường sẽ được tan làm sớm hơn, Junhui chọn một chiếc hộp to, xếp tất cả bánh anh đã làm từ sáng đến giờ vào, chạy xe một mạch đến nơi Minghao ở. Junhui không chắc Minghao có đang ở nhà hay không, anh bấm một lần và đợi phản hồi. Minghao nhìn qua con mắt trên cánh cửa, phát hiện đó là Junhui thì không biết nên phải làm gì. Junhui lại nhấn chuông lần nữa, Minghao im lặng ngăn mình không phát ra tiếng động. Để Junhui nghĩ cậu sẽ không có ở nhà, sẽ bỏ về ngay thôi.

Quả nhiên sau một hồi lâu, Minghao không nghe tiếng chuông nào nữa, cậu nhìn qua con mắt nhỏ cũng không còn thấy Junhui ở đó. Minghao hé mở cửa, cậu phát hiện có một hộp bánh lớn đặt ở chân cửa. Minghao mở ra xem thử, trong đó vậy mà lại đầy những loại bánh của Trung Quốc: từ bánh đậu xanh, bánh đậu đỏ đến cả bánh quế hoa kì công như vậy cũng có. Bên trên hộp nhỏ đựng từng loại bánh là những mảnh giấy note với dòng chữ Anh xin lỗi. Junhui định dùng cách này để xin lỗi cậu vì anh chắc chắn rằng với tính tình của Minghao, sẽ không bao giờ lãng phí thức ăn, hơn nữa còn là món truyền thống ở Trung nữa.

Minghao vứt hết tất cả những tờ giấy note đó đi, sau đó cậu lôi điện thoại ra gọi cho Seokmin.

"Gì đấy Myungho?"

"Seokmin à. Hình như ông có một lớp dạy thêm cho mấy đứa nhóc cấp Một phải không?" Minghao nhanh chóng hỏi thẳng vào vấn đề.

"Đúng rồi, chiều nay cũng có một buổi. Ông hỏi làm gì thế?" Seokmin trả lời.

"Chuyện là tui có một hộp bánh ngọt nhiều lắm. Ông mang chia cho tụi nhỏ ăn giúp tui với nhé. Một mình tui ăn không hết."

Seokmin bên kia có dự cảm không lành, nhưng Minghao đã nói là nếu cậu không đem đi thì Minghao cũng sẽ vứt hết. Thế nên Seokmin đồng ý 30 phút sau sẽ đến nhà Minghao lấy.

Lúc Seokmin từ chung cư Minghao ở bước ra, liền bị Junhui chặn ngay ở cổng. Junhui thấy Seokmin cầm hộp bánh ban nãy anh đã để trước nhà Minghao, liền hỏi ngay.

[SVT] [LONGFIC] [JUNHAO] • NÀY EM, EM CÓ MUỐN ĂN BÁNH NGỌT CẢ ĐỜI KHÔNG?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ