5. chầm chậm thích em

450 69 0
                                    

Trời đang độ vào hè, nắng chói chang gay gắt nhưng gã điên ở góc phố ấy vẫn cứ ngồi mà ngẩn ngơ nhìn trời nhìn đất, dường như cái nóng của mùa hè cũng không làm phiền được gã. Hôm nay gã ta có một món đồ mới, một chiếc mũ len đội đầu, kéo xuống tận mang tai. Người qua đường nhìn thấy hắn chỉ biết bật cười, mùa hè mà lại đi đội mũ len không cảm thấy nóng sao, trông tên này điên điên thế mà hóa ra cũng biết làm điệu à. Nhưng cũng nhờ cái mũ len đó mà trông bộ dạng hắn tươm tất được hơn một chút, tóc tai cũng gọn gàng, không còn quả đầu dài thượt bù xù như trước nữa.

Mùa hè năm nay cũng không quá bận rộn nên Trương Gia Nguyên bắt đầu đi làm thêm, cậu làm nhân viên bán thời gian ở cửa hàng tiện lợi ngay góc ngã tư đường lớn. Cửa hàng đó là do Bá Viễn, anh họ của Trương Gia Nguyên mở ra, vừa hay có đứa em trai cần kiếm thêm tiền tiêu vặt nên liền thuê vào làm. Cứ mỗi chiều từ 6 giờ cậu đã có mặt ở cửa hàng, đến 11 giờ thì thay ca với anh Hằng rồi cùng Châu Kha Vũ về nhà.

Trương Gia Nguyên cũng nhiều lần nói với Châu Kha Vũ là không cần ngày nào cũng ra đón như vậy đâu nhưng Châu Kha Vũ toàn gạt đi, bảo từ nhà đến cửa hàng cũng không xa, tiện thể trời tối đi dạo một chút cũng tốt. Nhưng thật ra Châu Kha Vũ cảm thấy để Gia Nguyên về nhà một mình khuya thế này cậu không an tâm.

Hôm nay buổi họp hội học sinh của Châu Kha Vũ kết thúc có chút muộn, trong hè mà vẫn bắt người ta đến trường để lo các hoạt động ngoại khóa thì thật là quá đáng mà, lúc ra về trời cũng đã nhá nhem tối rồi. Đi ngang qua ngã tư, sẵn tiện nhìn vào cửa hàng tiện lợi một cái, Châu Kha Vũ khẽ mỉm cười khi thấy Trương Gia Nguyên đang loay hoay xếp hàng lên kệ, đúng là một con ong chăm chỉ, Châu Kha Vũ thầm nghĩ.

Châu Kha Vũ đứng nhìn một hồi, lại nhớ ra phải về nhà vội để xử lý đống giấy tờ mà hội trưởng giao khi nãy, tính quay gót bước đi bỗng cậu thấy như có ai đang kéo áo mình, Châu Kha Vũ ngoái đầu lại, là gã điên. Hắn ta đang ngồi nhoài người lên với tay nắm gấu áo của Châu Kha Vũ, khuôn mặt có vẻ bồn chồn lo lắng, thấp thỏm không yên. Châu Kha Vũ hơi giật mình, nhìn hắn với ánh mắt hoài nghi, cậu định gạt tay đi nhưng lại thấy khuôn miệng hắn mấp máy:

- Chờ...chờ một chút...

Cậu bối rối, không biết ý của hắn là gì, định ghé mặt xuống để hỏi cho rõ thì thấy ngón tay hắn chỉ về phía Trương Gia Nguyên đang đứng, ánh mắt của hắn mở to như van xin, bàn tay run rẩy, miệng thì không ngừng lắp bắp:

- Chờ...một chút...giúp...giúp...

Châu Kha Vũ dần mất kiên nhẫn, ông ta cứ chỉ về phía Trương Gia Nguyên rồi nói những câu không đầu không đuôi như thế làm sao cậu hiểu được, Trương Gia Nguyên không phải vẫn đang yên lành sao, lại cần giúp đỡ gì cơ chứ. Châu Kha Vũ nghĩ trong đầu, tên này quả thật là điên rồi, nhưng để cho chắc hẳn, cậu vẫn ghé đầu vào cửa hàng hỏi thăm, vừa nhìn thấy Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên liền nhoẻn miệng cười:

- Cậu họp xong rồi đấy à.

- Ừm vừa xong, cậu ổn không, có mệt quá không? Lát tớ quay lại cùng cậu về nhà nhé.

Mặt Trương Gia Nguyên nhăn mày tỏ vẻ hơi khó hiểu, không phải mình vẫn bình thường sao, hôm nay tên kia làm gì mà lo lắng cho cậu thế.

Bức thư tình trong kẽ hở thời gianNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ