Chap 5 : Thôi Xong Rồi !

1.7K 202 34
                                    

Đêm đó ba mẹ Tiêu nháo nhào đi tìm cậu, A Đông nghe tin cậu không về thì lo lắng không thôi, nguyên cả đêm họ cùng nhau đi tìm kiếm vẫn không ra cậu. Cảnh sát bảo...

"Nếu sau 24 giờ cậu ấy vẫn chưa về thì mới giải quyết được, ông bà và cậu cứ bình tĩnh"

Mẹ Tiêu khóc ngất tựa vào vai ba Tiêu, con của họ có thể đi đâu được chứ? A Đông đập vào đầu mình một cái thật đau. Tiểu Tán còn nhỏ lại còn ngây thơ như vậy, cậu ấy rất đẹp liệu có phải bị bắt cóc rồi không?
.
.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, vì hôm qua không còn sức lực chửi bới nên Tán Tán đã ngất đi, Vương Nhất Bác cầm điếu thuốc hút ngoài hành lang, hắn ân hận tự trách mình khốn nạn vò đầu bức tóc.

Đệt mẹ, mày đang làm gì vậy? Sao lại làm như vậy với một đứa trẻ? Nhìn xem cậu ta có khác gì một đứa học sinh trung học không? Hết điếu thuốc này đến điếu thuốc kia. Nhìn vào giường bé thỏ nhỏ kia cuộn cái chăn kín mít cả người.

Còn cái tên tiểu tử kia nữa hôm qua có hẹn với bạn gái đúng lúc như vậy ư? Giờ làm sao đây? Hắn đánh dấu người ta rồi?

"A, em...em dậy rồi hả?"

Tán Tán tỉnh dậy cả người đều đau ê ẩm, di chuyển một chút thì cảm giác như gãy 8 khúc xương. Cổ cậu tuyến thể vẫn còn động một chút máu vì bị đánh dấu. Tán Tán sờ sờ cổ mình rồi nhìn khắp thân thể chịu không nổi mím môi cúi mặt khóc lớn. Vương Nhất Bác giật mình vội vàng đi đến bên giường định dỗ cậu thì đã bị cậu gạt tay mạnh ra.

"Tôi, đúng hôm qua tôi sai...hôm qua tôi cũng bị phát tình nên mới ra nông nỗi thế. Em cũng vừa phân hoá tôi cũng bị hút theo như đám alpha ngoài kia mà thôi, chắc em cũng hiểu đúng không?"

"..."

"Aiya, là tai nạn...nhìn em như vậy tôi thấy hối hận. Tôi lại..." đánh dấu em, hắn thấy cậu khóc to hơn lại không dám nói ra, nhưng đã đánh dấu rồi thì hắn phải chịu trách nhiệm thôi...

"Tôi chịu trách nhiệm, em đừng khóc nữa..."

Hắn xấn tới cậu lại lùi vào mép giường. Tán Tán đáng thương đến mức đau lòng người đối diện, cậu hôm qua không về ba mẹ sẽ lo lắng lắm, còn nữa nếu về rồi thì còn mặt mũi nào gặp ba mẹ và A Đông đây? Tán Tán vừa khóc vừa dùng giọng nghẹn nghẹn ngào ngào nói...

"Tán Tán đau quá, anh là ai? Hức...em không dám về nhà, em không dám về nhà đâu..."

Tán Tán? Ra là em ấy gọi là Tán Tán, dễ thương quá đi mất. Bộ dạng co chân lại như thỏ con ướt sũng đang cầu cứu vậy. Vương Nhất Bác lấy tay nhẹ nhàng kéo tay cậu qua đến bên mình.

"Tôi không phải người thôn Hạ, em mang vị sữa đào sao? Tôi có nghe tin thôn Hạ có một omega hiếm mang vị sữa đào...tôi có phải là may mắn rồi không?"

Cậu nhìn cả người to lớn trước mặt đang ôm mình, phải rồi hôm qua mình đã cùng người đàn ông này làm ra chuyện xấu hổ. Tán Tán muốn rời khỏi liền bị đôi tay hắn bao bọc hai cái má bánh bao của cậu.

"Tôi là Vương Nhất Bác, tôi 26 tuổi. Em là Tán Tán sao? Bao nhiêu tuổi rồi?"

Tán Tán có rất nhiều cách gọi, người này 26 tuổi rồi sao? Woa thật nhiều tuổi hơn cậu rất nhiều. Tán Tán ngồi ngay ngắn trên giường ngây thơ đáp lại.

[BJYX] ABO • Tán Tán Nhà Em Ở Đâu Thế?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ