Chap 15 : Lạc Đường

1.3K 155 82
                                    

Tán Tán đau lòng tột cùng, phải nói rằng cậu hụt hẫng và thất vọng. Nhìn họ thật xứng đôi, cậu với anh vĩnh viễn không xứng đôi.

Tán Tán lê chân đi tới đi lui trong thị trấn, bụng cậu đột nhiên đói nhưng bây giờ trở lại nhà thì chắc chắn cha mẹ Tiêu sẽ đau lòng vì cậu.

"Cậu nhóc, mua một chút bánh đi. Nhìn cậu như không phải người vùng này"

Ông cụ bán bánh rán bên đường nhìn thấy cậu ngồi gục bên tảng đó nhỏ cạnh một quán ăn thì liền hỏi. Tán Tán đau buồn nhưng vẫn rất ngoan,cậu đứng dậy thẳng tấp chào ông cụ rồi lễ phép trả lời.

"Đúng ạ, cháu là người thôn Hạ. Cháu đến đây để tìm người"

Ông cụ cười rồi lấy một chiếc bánh cầm lên đưa cho cậu.

"Ăn đi"

Tán Tán cũng rất đói, đôi môi đã cố giương lên một nụ cười thì đột nhiên tắt lại.

"Cháu...cháu"

Ông cụ nắm tay cậu đặt chiếc bánh vào tay.

"Nhìn cậu xem ốm như vậy, ăn một chút đi"

Tán Tán cầm chiếc bánh nhỏ, đây có lẽ là điều hạnh phúc nhất mà cậu nhận được một ân huệ của kẻ xa lạ. Đất khách quê người Tán Tán vốn dĩ ngây thơ thì làm sao cậu có thể hiểu hết được.

"Cháu..cháu không có tiền. Cháu cũng không nhớ đường về, mà có trở về thì cha mẹ sẽ giận cháu..."

Tán Tán cuối mặt, tay run run nắm chặt chiếc bánh trên tay. Bảo bảo trong bụng đã đói rồi nhưng cậu vẫn muốn đứa nhỏ sẽ ngủ một giấc để không phải cùng cậu lăn lộn cùng ngõ ngách chịu khổ.

Ông cụ cười gật gật đầu rồi dịu dàng nói.

"Ta không lấy tiền"

Tán Tán vội reo lên.

"Thật sao???"

Sau đó cậu như hiểu biểu hiện mình hơi quá rồi liền kiềm lại một chút.

"Nhưng ông cũng buôn bán cực khổ. Cháu chỉ còn hai hào trong túi ông nhận hết đi. Sau này cháu sẽ quay lại trả lại"

Ông cụ không nhận thì cơn mưa chợt đổ đến làm cả hai giật mình qua cửa tiệm trú mưa thì bị người chủ quán đuổi đi.

"Cút, cút ngay đây không phải chỗ các người hạ đẳng các ngươi trú mưa"

Tán Tán bị đẩy ngã ngay cả chiếc bánh cũng rơi xuống đất, cậu vội nhặt lên nó là cả báu vật mà Tán Tán đã nhận được từ một ông lão xa lạ.

"Dơ rồi, con bỏ đi"

Tán Tán bị ướt cả người, ngay cả bản thân đã khóc mất rồi nhưng mà có vẻ như nước mưa đã hoà tan tất cả.

"Bánh ướt hết rồi, ông à cháu...cháu xin lỗi vì nói chuyện với cháu mà khiến ông bị lỗ một số vốn to"

Ông cụ cùng cậu chạy qua chiếc tránh nhỏ vệ đường.

"Ở đây là vậy. Quý tộc luôn coi chúng ta như vậy. Số bánh này tôi cho cậu, mặt trời sắp xuống núi rồi cậu mau trở về nhà"

[BJYX] ABO • Tán Tán Nhà Em Ở Đâu Thế?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ