Chap 9 : Là Anh

1.6K 245 65
                                    

"Thiêu gia à , không được đâu cậu định trốn đi hả?"

Vương Nhất Bác thay quần áo còn tay xếp vài bộ quần áo, cạnh bên của hắn có một hộp quà nhỏ xíu. Không nhìn Tiểu Mặc hắn chỉ có thể vừa xếp quần áo vừa trả lời nhanh chóng.

"Em ấy đang đợi, cậu không hiểu một chút gì à? Đúng là beta các cậu."

Hắn đứng lên tay đặt lên vai Tiểu Mặc nói ra từng chữ.

"Tôi đã đánh dấu em ấy. Cậu có biết là đánh dấu em ấy rồi thì thiếu tôi sẽ thế như nào không? Huống hồ em ấy chỉ mới 17 18 tuổi. Kẻ cầm thú như tôi đang cảm thấy rất là tội lỗi. Còn chưa nghĩ đến chuyện kẻ khác sẽ cướp em ấy đi mất vì vậy cho nên cậu đi với tôi hay không thì tuỳ cậu. Tôi qua thôn Hạ xin cầu thân em ấy"

Tiêu Mặc thấy thiếu gia mình chuẩn bị bước ra khỏi phòng liền đứng cửa ngăn cản.

"Thiếu gia à, tôi thật phục cậu. Lời cậu nói ra y như rằng sẽ thực hiện....haizzz"

Hắn nhếch mày lên biểu tượng cho câu hỏi đi hay không của Tiểu Mặc.

Tiểu Mặc hiểu ý liền nói.

"Nhưng cậu định ra khỏi Vương gia như vậy sao?"

Hắn gật đầu, vì hắn đã hết cách tàu sắp chạy rồi còn chần chừ cái gì nữa. Nếu như không gặp lại Tán Tán hắn sẽ không yên tâm. Người sắp bước qua cái tuổi cận kề 25 nhưng hắn vẫn biết mình đã sai rồi, cái nhìn đầu tiên đó đã khiến hắn nhất kiến chung tình. Đến giờ đây mùi hương sữa đào như thể còn vây quanh hắn.

"Nếu không như vậy thì bằng cách nào?"

Tiểu Mặc đưa tay lên trán nghĩ rồi nghĩ sau đó nảy ra một ý định.

"Tiểu nhân có cách"

"?"
.
.
.
Tàu hoả chạy theo tuyến buổi tối muộn.

"Đây là cách của cậu sao?"

Tiểu Mặc và Vương Nhất Bác đứng trên lang can tàu hắn nhẹ nhàng phì phò điếu thuốc nhưng có vẻ rất khó khăn vì bộ tóc giả dài chấm lưng kia cứ bị gió thổi.

Tiểu Mặc cạnh bên xoay qua gật đầu.

"Chỉ còn cách này"

Họ cải thành nữ a hoàn để tẩu thoát ra ngoài. Vương Nhất Bác khó chịu gỡ mái tóc giả ra, quần áo còn chưa thay.

"Ngứa ngáy chết đi được"

Tiểu Mặc cũng cởi tóc giả ra, ngứa thật đó một lát cả hai cũng phải đi tẩy trang thôi. Nhưng mà nhìn thiếu gia của y cải trang thật sự là cười chết y rồi.

"Thiếu gia vì mỹ nhân nên thiếu gia chịu khổ một chút đi không sao đâu. Gần sáng chúng ta sẽ đến thôn Hạ"

Nghe nhắc đến Tán Tán người mà hắn ngày đêm mong nhớ sắp được gặp làm trái tim hắn muốn nhảy vọt ra ngoài. Hắn đương nhiên là nhớ, một lần chạm mặt một lần được nâng niu thân thể ấy khiến hắn tạc sâu vào ký ức.

Hắn lần đầu cải trang thành nữ nhân nên rất nhiều điều xấu hổ. Tiểu Mặc bên cạnh liền thầm nghĩ: Vương đại nhân và Vương phu nhân chắc chắn sẽ không ngờ đến có ngày con trai họ sẽ vì một người mà biến thành bộ dạng u mê như thế.
.
.
.
Nhắc đến Thôn Hạ, Tán Tán vì thiếu đi tin tức tố an ủi của alpha mà ngày càng cảm thấy lo lắng, càng cảm thấy tủi thân. Cậu suốt ngày chỉ nằm trong góc phòng đưa tay sờ bụng mình.

[BJYX] ABO • Tán Tán Nhà Em Ở Đâu Thế?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ