Limerence - Part 6

12 2 0
                                    

Byul biết rằng mình thích Jungkook nhiều lắm và điều này khiến cô lo lắng rất nhiều.

Cô đã từng có đến hai đời bạn trai khi học đại học, nhưng thật ra cả hai lần đều do bạn bè xúi giục và Byul cũng không có cảm giác sâu đậm gì về đối phương. Vì thế mà Byul luôn có một tâm thế chân đã chạm nước nhưng lòng vẫn lo sợ dưới nước có gai hay không, cô chính là rất lo sợ.

Kể từ ngày hôm đó, Byul lờ đi hộp thư của Jungkook, cô không quan tâm nó có thay đổi hay không, cô ép mình đặt một trăm phần sức lực và sự chú ý vào công việc. Điều điên rồ nhất là, cô xung phong một mình thực hiện chuyến công tác hơn nửa tháng về tỉnh ngoại thành để khảo sát thị trường, mà đáng ra phải là thay phiên mỗi người bốn ngày như thường lệ.

Cuộc sống của Byul đột ngột bị bứt ra khỏi thành thị náo nhiệt và những cảm xúc xa hoa. Cô trọ tại một nhà nghỉ cạnh bờ sông của vùng ngoại thành phía Tây Bắc Seoul.

Cũng tại nơi đây, Byul tất tả thăm dò từng ngách đường, từng địa điểm bán lẻ, hăng hái thu thập thông tin và quen thật nhiều người dân trong khu vực.

Cũng tại nơi đây, những buổi tối cô luôn phải vật vã với đống số liệu, làm sao để từ đó vẽ nên một bức tranh thị trường lớn, từ đó tìm ra những kẻ hở để thâm nhập vào.

Byul ép mình đến như thế, chỉ vì mỗi lần lơ là, mỗi lần nhìn qua ô cửa sổ phòng nghỉ, cô lại thấy được cả bầu trời sao, bất giác lại nhớ đến những ngày tháng tự do nhàn nhã, nhớ đến thành phố rực đèn, nhớ các món ăn, các bài hát và nhớ đến anh.

Vào một buổi sáng nọ, Byul đang chuẩn bị ra ngoài tiếp tục công việc, cô nhận được tin nhắn từ trưởng nhóm, anh ta bảo anh ta đang trên đường tới đây, anh đến để cùng cô thị sát thị trường cũng như kiểm tra thành quả gần hai tuần vừa qua của cô.

Byul vẫn còn ám ảnh với đêm đi chơi hôm ấy, gần đây cô thực sự nghe được tin Dongjin sắp lên chức, cô đã rất mừng, vì nếu đúng, cô và anh ta sẽ không cần gặp mặt và làm việc chung nhiều đến như vậy, có khi cơ hội gặp mặt cũng không có luôn.

Nhưng vui mừng này có lẽ không được trọn vẹn lắm, nhận được tin nhắn là Byul biết mình sắp bị búa đập vào chân nữa rồi.
Dongjin và Byul gặp nhau sau đó chỉ một giờ đồng hồ, theo đúng lễ nghĩa, Byul vẫn mời anh ta cùng ăn sáng rồi mới bắt đầu thuê xe đến các điểm bán.

Không ngờ được rằng Dongjin không hề nhắc gì đến đêm hôm đó, cũng như nói hay thể hiện hành động vượt quá bình thường, anh ta bỗng đối xử với cô như một tiền bối đáng kính, chỉ dạy và hỗ trợ cô rất nhiều, Byul lúc đầu còn hơi ngẩn người, lúc sao chỉ biết nương theo, ai làm gì mình làm đấy.

"Bao giờ anh về Seoul ạ?"

"Anh về cùng ngày với em luôn"

Đầu Byul nổ bùm một cái, vậy là cô phải ở cạnh anh ta thêm tận ngày!

"Thế anh tìm được chỗ ở chưa?"

"Anh đi gấp nên chưa liên hệ kịp, em đặt giúp anh thêm một phòng ở chỗ em đang ở đi"

Jungkook 💠 Mình Yêu Nhau Đến ThếNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ