05

179 29 6
                                    

Yujin siết chặt dây giày lần thứ nhiều không buồn đếm, nếu có ai đó bắt gặp được chắc người ta sẽ nghĩ cô bị dở hơi. Ừ thì rõ là vậy mà, vì có ai đời rỗi đến mức cố ý ngồi trước cổng nhà người ta tự tháo dây rồi buộc lại cả buổi trời như Yujin không? Nếu có thì ắt hẳn là có ý đồ kỳ cục, nhưng Yujin là ai kia chứ? Một con nhỏ học sinh năm nhất cao trung căn cước còn chưa làm. Với cả, đầu óc hoàn toàn bình thường, không bệnh hoạn biến thái.

Được rồi, Yujin thừa nhận mình cố tình làm vậy để đợi Minju cùng đến trạm xe. Hoặc là nhìn mặt cậu ta một cái thôi rồi đi học cũng được.

- Kỳ ghê.

Yujin lẩm bẩm, tự thấy bản thân mình có suy nghĩ khùng điên gì đâu không. Chán chường đứng dậy vì đợi hơn mười lăm phút rồi vẫn chưa thấy Minju mở cửa, Yujin toan định bước đi vì nhận thấy mình làm vậy chả được tích sự gì. Tổ phí thời gian. Ấy mà ngay cái lúc Yujin vừa đứng lên ấy, Minju mở cửa bước ra như một vị thần. Tóc tai gọn gàng, đồng phục phẳng phới. Kỳ lạ hơn là hôm nay Yujin thấy Minju đẹp gái hơn bình thường, dù nhỏ chẳng thay đổi kiểu tóc hay trang điểm gì hết.

Bốn mắt nhìn nhau, chưa được ba giây Yujin liền quay mặt đi trước. Vờ như đây chỉ là tình cờ thôi.

- Hi Yujin!

Yujin giữ lại cái hồn sắp sửa bỏ mình trơ trọi giữa đời bay lên sao hoả. Cũng bởi vì Minju vừa tặng cô một nụ cười rạng rỡ như nắng đầu xuân. Và điều đó làm Yujin gần như gục ngã, lần thứ hai trong một buổi sáng cô muốn hét lên rằng trời đất quỷ thần ơi sao hôm nay Minju xinh hơn bình thường vậy? Hay chỉ có mỗi Yujin thấy thế?

- Ờ.

Ờ là ờ sao trời? Minju không hài lòng, vỗ bốp vào vai người bên cạnh một cái cho rớt khỏi cành cây. Mới sáng sớm ra đã thả hồn đi đâu rồi thì còn học hành gì nữa.

- Cậu thừ người ra làm gì đấy?

- Không gì.

Yujin lắc đầu, tránh né ánh mắt của Minju rồi đi thẳng một lèo không buồn đợi. Bước chân ngày càng nhanh hơn khiến người bên cạnh cũng hối hả theo.

- Cậu vội gì à?

- Không có.

- Thế sao cậu đi nhanh vậy?

- Có đâu.

- Cậu luôn nói chuyện với mọi người như thế này à?

- Không hẳn.

- Cậu tin tôi đấm cậu giữa đường không?

Nhờ Minju nói vậy, Yujin mới chịu quay sang nhìn mặt cô. Tốc độ bước cũng giảm đi.

- Tôi làm gì?

- Trông cậu như không muốn nói chuyện với tôi ấy.

- Có đâu.

Minju thở hắt, tự nhủ mới sáng sớm mà quạu quọ thì không tốt. Giữa đường kiên nhẫn tìm chủ đề để nói chuyện, Yujin cứ gật rồi lắc, cùng lắm cũng chỉ mở miệng đáp hai tiếng có, không. Mà buồn cười là từ sở thích đến thói quen, cả hai không có nổi một cái trùng nhau. Hễ Minju thích cái này, Yujin sẽ đi theo chiều ngược lại.

Jinjoo | Không phải lỗi của những vì saoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ