" Thứ khiến con người sợ hãi không phải là ác mộng mà là hiện thực "
" Đêm thứ tư bắt đầu rồi "
Riki như không tin vào tai mình, rõ ràng chỉ còn phe người tốt sống sót, sao đêm thứ tư lại bắt đầu? Riki định trao đổi với Châu Kha Vũ và Lưu Chương nhưng khi nhìn nét mặt của cả hai, anh chợt hiểu ra tất cả, thì ra anh bị lừa rồi.
Riki mắt vẫn không rời khỏi hai người còn lại, bản thân không ngừng tự hỏi mình nên làm gì.
" Nếu Kha Vũ là sói thì AK đã lừa mình, vậy em ấy là sói? Không thể, nếu còn những 2 sói thì mình đã trực tiếp thua trận này. Vậy sói chỉ có thể là AK? Nhưng cũng có thể em ấy là thợ săn và em ấy dùng thân phận tiên tri để dẫn dắt mọi người dễ hơn? ..."
Từng dòng suy nghĩ như đang đánh nhau trong đầu làm Riki mất phương hướng. Lưu Chương nhìn ra được ánh mắt hoang mang của anh, không chần chừ thêm nữa, đứng dậy nói:
- Không cần dùng mấy năng lực chết tiệt này nữa, em là sói cuối cùng, chúng ta trực tiếp giải quyết đi.
Châu Kha Vũ biết thời khắc này sớm muộn rồi cũng đến, nhưng khi đến rồi lại không biết nên đối mặt thế nào. Nhiều khi Châu Kha Vũ chỉ ước sao sói không cắn quách mình đi cho rồi.
- Lẽ ra anh nên cắn em đi, nói thế này có phải hơi khó xử không?
- Nhìn nét mặt của em, có vẻ biết hết rồi?
Châu Kha Vũ gật đầu
- Từ khi nào?
- Cái hôm Lâm Mặc mất, ánh mắt của anh khóa chặt trên người Lưu Vũ và Mika.
- Chỉ chi tiết nhỏ vậy thôi sao? Anh cứ tưởng sẽ không ai biết
- Em đã nhìn anh lâu như vậy, một ngày anh nháy mắt bao nhiêu lần em còn biết.
Lưu Chương vô thức bật cười, cậu thật muốn vặn lại Châu Kha Vũ xem thằng nhóc này có trả lời được không nhưng lại thôi, hoàn cảnh này muốn đùa cũng khó
- Nếu biết ngay từ đầu tại sao em không nói ra?
- Nếu Lâm Mặc là sói, anh có nỡ đưa cậu ấy ra đầu sóng ngọn gió không?
Lưu Chương tự trách bản thân mình điên rồi, biết rõ câu trả lời vẫn còn ngoan cố hỏi.
- AK có thể trả lời em một câu không?
Lưu Chương gật đầu
- Trong những thứ quan trọng mà anh muốn bảo vệ, em xếp thứ mấy?
- Đầu tiên.
- Tại sao?
- Vì anh nợ em rất nhiều.
- Em không cần anh có cảm giác mang nợ, những chuyện em làm đều là tự nguyện, không cần anh biết ơn, cũng không cần anh đáp lại! Làm ơn đi! Làm ơn đừng thương hại em.
Lưu Chương lần đầu tiên nhìn nhìn thấy sự uất ức trong đôi mắt của Châu Kha Vũ, hình ảnh ấy khiến cho mọi giây thần kinh của Lưu Chương đóng băng, không thể suy nghĩ, không thể hành động, cậu ấy cứ đứng chôn chân tại chỗ như vậy. Cậu ấy muốn giải thích nhưng lại không thể mở lời. Mãi đến khi Riki cất tiếng nói cả hai mới rời khỏi cái trạng thái khó chịu này.

BẠN ĐANG ĐỌC
[INTO1] ĐEN
Fanfiction"Tôi thích màu đen nhất. Màu đen che giấu những gì con người ta không muốn phơi bày. Nhưng cũng vì thế mà tôi ghét màu đen nhất" Akai - DC Ma sói có phải rất được yêu thích không? Có chứ! Bạn muốn tham gia không? Có, vui thôi mà! Vậy đừng hối hận nh...