Chương 8

497 36 0
                                    




Renjun nhanh chóng vào lớp, có muộn hơn một chút so với thường ngày. Cậu nhìn thấy hộp sữa chuối quen thuộc đã được đặt ở trên bàn của mình, lập tức cầm nó lên tay như mọi khi. Renjun nhìn sang phía gần cửa sổ và thấy Jaemin đang vùi đầu xuống bàn, không nhịn được mà bật cười trước khi ngồi xuống bên cạnh Haechan.

"Này! Chuyến đi thế nào?" - Renjun vừa bóc hộp sữa vừa hỏi.

"Rõ là chán, vì không có cậu đấy" - Haechan đùa giỡn liếc mắt nhìn cậu. Renjun đảo mắt, uống một ngụm sữa trước khi lôi sách vở trong cặp ra. Haechan nhún vai. "Đùa thôi, vui lắm. Mark cứ dính lấy tớ suốt thôi. Thành thật mà nói thì có hơi phiền đấy"

Renjun dừng lại mọi hành động, quay sang nhìn Haechan. "Mark không thể ngừng dính lấy cậu?". Cậu hỏi lại với một ánh mắt cho rằng 'Tớ biết rõ ràng là cậu đang nói dối đấy'

Haechan cười khúc khích rồi thẳng lưng lên và nói: "Được rồi, là tớ không thể ngừng dính lấy cậu ấy, được chưa? Vừa lòng cậu chưa?"

"Dù sao thì, cũng khá thú vị đấy. Ước gì cậu cũng ở đó. Thế cuối tuần với bạn trai cậu thì sao?" - Haechan hỏi, tay đang bóc một chiếc xúc xích.

Khóe môi Renjun không nhịn được mà cong lên.

"Được rồi, tớ nghĩ là khá ổn". Haechan kết luận sau khi quan sát người bên cạnh.

Renjun tiếp tục cười hạnh phúc trong khi nhìn hộp sữa chuối trong tay bằng một đôi mắt hình trái tim.

"Ờm, chắc là quá ổn ấy chứ"

"Tớ không thể tin được là cậu thực sự đã bảo xe buýt dừng lại giữa chừng và cầu xin thầy giáo để được xuống xe đấy. Ôi cmn thật là kịch tính". Haechan nhớ lại. "Tớ rất thích điều đó"

Renjun nhớ lại cái cảm giác kinh khủng sục sôi trong lồng ngực khiến cậu phải trằn trọc suốt cả quãng đường. Cậu chỉ nhớ mình đã đột nhiên bật dậy khỏi chỗ ngồi và đi về phía đầu xe buýt, nài nỉ thầy giáo trong suốt ba mươi phút để thầy có thể cho cậu được xuống xe, và một khi đã xuống thì sẽ không thể quay lại, thầy đã nói như vậy, nhưng Renjun thậm chí đã có quyết định của bản thân ngay khi chuyến đi vừa mới bắt đầu rồi. Ngay khi xuống được xe, cậu đã lập tức chạy đến trạm xe buýt gần nhất và chuẩn bị trở về với Jaemin.

Haechan thở dài lần thứ năm trong ngày.

"Haechan, cậu đã thở dài tận ba lần trong một phút đấy. Sao thế? Có chuyện gì xảy ra hả?" - Renjun lo lắng hỏi, cuối cùng thì cũng không tập trung làm bài nổi vì con người rõ ràng là đang gặp vấn đề ở bên cạnh.

"Không, không có gì. Chỉ là...Tớ đã phải lên kế hoạch cho cái ngày hội thể thao ngu ngốc sắp tới với những lớp trưởng của các lớp khác và tớ thực sự đang rất căng thẳng -"

"Ngày hội thể thao ư?"

"Ừ. Ý tớ là cái này không bắt buộc. Nhưng bằng một cách kì lạ nào đó thì mọi người lại rất mong chờ nó. Cứ làm quá lên, như là Thế vận hội không bằng ấy." - Haechan càu nhàu trong khi đảo mắt một vòng. "Ý tớ là dù sao thì chúng ta cũng luôn biết ai sẽ là người chiến thắng như mọi năm mà. Vậy nên là chả có gì đáng để mong đợi hết". Haechan thừa nhận. "Bất ngờ chưa, bất ngờ chưa. Jeno chính là người chiến thắng trong suốt mấy năm qua và lớp của cậu ấy cũng thế"

[Najun][Trans] Sân thượng và hướng dương.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ