ღღღღ

904 134 14
                                    

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, Na Jaemin khẩn trương chạy đua với bản thảo, ở phòng khách ngồi trước máy vi tính múa bút thành văn, hai mắt đỏ ngầu. Thế tử xung phong nói, kiểu như không nỡ mang danh ăn chùa ở chùa, sẽ cố gắng giúp cái gì đó.

Sau hai đêm, Na Jaemin ngẩng đầu khỏi bản thảo hỏi hắn: "Thế tử có cái gì giúp được tôi?"

"Lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, sổ.*" Thế tử rất nghiêm túc trả lời cậu.

*6 môn nghệ thuật thời cổ đại: Lễ nghĩa, âm nhạc, bắn tên, cưỡi ngựa, đọc chữ, tính toán số học.

Na Jaemin nghe xong câu trả lời này im lặng vài giây, cầm trên tay cây bút cảm ứng:

"Biết dùng điện thoại, máy tính không?"

"Biết dùng máy giặt không?"

"Biết rửa chén, nấu ăn không?"

Thế tử nhìn Na Jaemin chớp mắt, mỗi lần Na Jaemin nói một lời, hắn đều lắc đầu một cái.

Na Jaemin nhìn vị Thế tử này còn không buộc được tóc đàng hoàng, thở dài lần cuối, đưa cho hắn cái máy tính bảng nói: "Cầm lấy ra chỗ khác mà chơi."

Thế tử lẩm bẩm đôi câu, không vui cầm lấy máy tính bảng rời đi.

Cái này hắn học rất nhanh.

Nhìn bộ dạng hắn như vậy, Na Jaemin lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, đột nhiên đưa tay sờ râu của hắn.

Thế tử không biết búi tóc, Na Jaemin cũng không. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu đi ra ngoài mua cho hắn một sợi dây chun buộc tóc đuôi ngựa, cái này Na Jaemin biết làm, mấy năm nay cậu hay buộc tóc cho những đứa trẻ trong cô nhi viện. Vốn dĩ nghĩ rằng với năng lực học hỏi của Thế tử, có thể tự buộc tóc cho mình. Nhưng không ngờ hắn không biết.

Thế tử là người thời xưa nên ngủ sớm dậy sớm, mỗi sáng đều bắt Na Jaemin buộc tóc cho mình. Na Jaemin cũng cố nhanh chóng bắt kịp bản thảo, dư ra miếng thời gian buộc tóc đuôi ngựa cho Thế tử.

Thế tử ôm tình yêu mới vui mừng, ngoan ngoãn ngồi im đợi Na Jaemin buộc đuôi ngựa, lẩm bẩm trong miệng một câu quy tắc sụp đổ.

Na Jaemin đoán hắn bị đả thương lòng tự trọng, vừa ngáp vừa cười, "Hai ngày nữa có thời gian, sẽ dẫn anh đi chơi."

Nói xong liền thở dài: "Nào có như anh, Thế tử."

Thế tử ngước nhìn cậu.

"Nhưng râu của anh quá lộ liễu, cần phải cạo sạch." Na Jaemin vẫn không buông tha cho râu của Thế tử.

Thế tử không nói tiếng nào, chỉ thở dài lắc đầu, Na Jaemin nói hắn như một đầu bếp già, đùa cợt đẩy Thế tử vào bếp nấu ăn.

"Thế tử không cần tới nhà bếp." Thế tử nằm trên sofa nói có lý.

Na Jaemin chống nạnh tức giận hỏi hắn: "Vậy tôi là cái gì? Một tên đóng vai phản diện chắc!"

"Cũng không phải." Thế tử cười nói, "Jaemin nghĩ như thế nào?"

Vừa lau tóc, vừa đút cháo, vừa ngủ chung giường.

𝐍𝐨𝐌𝐢𝐧 𝐌𝐚𝐫𝐤𝐇𝐲𝐮𝐜𝐤 ❥𝐍𝐡𝐚̣̆𝐭 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐓𝐡𝐞̂́ 𝐓𝐮̛̉Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ