❀❀❀

542 75 3
                                    

Vừa nghĩ tới mình còn sống không được bao lâu, cai quản nước cũng nhiệt tình hơn một chút. Những án oan trước đây đều được xử lại, chọn lọc những người tài đức. Các học giả, nho sĩ bởi tác phong chính trực của hắn đều kính trọng, cho nên tại triều hòa cùng bách tính hô hào ca ngợi. Đệ đệ của vương đại phi nhiều lần ở trong triều bị cản đường, cháu gái của mình cũng không gần được với Hoàng đế. Trong một khoảng thời gian ngắn, vương đại phi loay hoay không tìm được điểm sơ hở. Nếu cứ tiếp tục như vậy, khó mà có thời cơ trở mình.

Vương đại phi đã tìm đủ cớ gặp hắn nhiều lần, nhưng không tìm ra bất kỳ khe hở nào.

Thẳng đến đêm thất tịch.

Hắn chưa rời khỏi chốn phủ của mình, nhưng lại không phải vì bận giải quyết việc triều chính. Hắn cầm bút cọ, sau khi Mark Lee biến mất hẳn, lại lần nữa phác họa dung mạo người trên giấy xuyến.

"Hộ vệ Park." Hắn nói với Hộ vệ "Tình thâm bất thọ*".

*Ý bảo: yêu nhau thắm thiết thường không đến được với nhau.

Hắn hoàn thành nét vẽ cuối cùng căn dặn: "Ngươi nhớ cho kỹ."

Hộ vệ đi tới, hỏi hắn: "Hoàng đế, vì sao người không vẽ nốt?"

Hắn đã không trả lời vấn đề này.

"Tại sao lần nào cũng phải đốt?" Hộ vệ hỏi lại.

"Hà cớ gì lại làm cho ca ca của thần buồn." Hắn lắc đầu nói.


"Không được."


Một hồi không tìm ra điểm yếu của hắn, cuối cùng đã tìm ra. Vương đại phi nghe báo tin, rất hài lòng nở nụ cười. Sẽ không lâu lắm, cho hắn xuống âm phủ gặp mấy người kia.

Hắn ngẩng đầu lên khỏi đống công văn, nhìn thoáng qua hóa ra ngày này tới nhanh như vậy. Vì vậy, hắn không ra khỏi chốn phủ, đợi đến mai mới rời.

Những điều hắn muốn giao phó đã được viết sẵn trong thư. Trong lòng hắn thầm nghĩ bức thư kia nhất định phải giao cho học viện, nhờ các học giả giấu nó đi, đợi đến khi đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình nắm quyền, mới trở về phản triều đình. Vừa muốn giao chốn phủ cho Hộ vệ Park trông coi, dặn dò mùa đông nhớ đốt thêm thêm nhiều than củi, thân thể thê tử của hắn không được tốt.

Cuối cùng, trong đêm trăng sáng như nước, bước chân hắn dừng lại trước cửa phủ của Vương phi. Hình bóng của cậu được phản chiếu trên giấy dán cửa sổ, với chiếc cổ dài và đôi lông mi dài, giống như một đóa sen nở dưới ánh trăng.

Hắn nhớ đã hỏi cậu rằng, mình có phải là người vô tình?

Cậu nghiêng người nói với hắn: "Người là người đa tình, mà đối với người có lẽ ta chỉ là lá bèo trôi ngang giữa cuộc đời người."

"Đó không phải là lá bèo" Hắn đứng bên cửa sổ nói, "Đó là hoa sen nở trong nước."

Hắn cứ đứng ở cửa sổ chốn phủ của cậu suốt cả một đêm.

Ngày hôm sau, hắn gặp phải Kế mẫu của hắn, không hơn không kém. Vẫn như cũ giả bộ nhân từ, lòng dạ thâm độc. Hắn thấy sống như này thật là mệt mỏi.

𝐍𝐨𝐌𝐢𝐧 𝐌𝐚𝐫𝐤𝐇𝐲𝐮𝐜𝐤 ❥𝐍𝐡𝐚̣̆𝐭 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐓𝐡𝐞̂́ 𝐓𝐮̛̉Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ