chapter 10

391 38 1
                                    

Ngày hôm sau..

"phạm nhân 2528 có người đến thăm"

Ju Dantae bức ra thì thấy anh đang ngồi đứng chờ mình.

"Seokhoon, con đến thăm ta sao?"

"Ông kêu tôi đến đây còn gì?" - anh với đôi mắt chán ghét nhìn ông.

"Con đã thấy những gì ta gửi rồi chứ?" - ông đưa tờ giấy ân xá cho anh.

"Con hãy ký vào đây đi, chỉ có vậy ta mới có thể thoát khỏi đây"

"Những gì ông làm vào 2 năm trước. Lẽ nào ông đã quên rồi sao?"

"Chuyện đó..ta bây giờ đã khác rồi. Ta thật sự hối hận về những việc mình đã làm rồi. Nên Seokhoon à, con hãy kí vào đây đi" - anh đã nhìn thấu những lời nói dối đó quá những cử chỉ, hành động và cả ánh mắt. Ông chẳng có một chút biểu hiện của sự hối lỗi.

"Chẳng lẽ con nỡ để người ba già này ở đây sao, Seokhoon"

"Ông đã đối xử với mọi người thế nào? Mẹ tôi và cả người tôi yêu..ông đã giết họ. Làm sao tôi có thể tha thứ cho ông đây?"

"Ju Seokhoon!! Mau ký đi, trước khi tao nổi giận"

"Cuối cùng ông cũng lòi đuôi sói rồi à?" - anh cười khinh bỉ.

"Tôi sẽ chẳng ký tên vào đó đâu" - anh cầm tờ giấy lên và xé trước mặt ông.

"Chết tiệt! Tao nuôi mày đến thế này để mày làm vậy với tao à?"

"Tôi không quan tâm đến ông, tôi chỉ quan tâm đến mẹ và Seokgyeong thôi"

"Mày nghĩ những việc mà tao đã làm bọn chúng sẽ chịu chấp nhận mày à? Đúng là ngây thơ"

"Tôi không cần họ chấp nhận, tôi chỉ muốn bảo vệ họ mà thôi. Nên tôi sẽ không để cho ông đến gần họ đâu" - anh đứng dậy bỏ đi nhưng lời nói của ông khiến anh khựng lại.

"Nếu tao là ác quỷ thì mày sẽ là ác quỷ con. Nếu tao là rắn thì mày sẽ là rắn cho."

"Mày nên học cách chấp nhận đi, mày là con trai của tao và là người đã mang dòng máu của tao. Nên mày cũng sẽ như tao mà thôi"

"Tôi sẽ không bao giờ trở thành người như ông đâu" - anh tức giận bỏ đi.

Anh lên xe đi về Penthouse, anh nhìn ra khung cười sổ nhìn ngắm hoa đào đang nở rộ. Bỗng chốc anh nhớ về SeolA, người con gái anh từng rất yêu.

*flashback*

Năm đó, anh và em cùng nhau nắm tay đi trên con đường đầy những cách hoa đang rơi.

"Seokhoon à.."

"Hửm?"

"Sao này cậu sẽ bảo vệ mình chứ?"

"Tất nhiên rồi, dù có thế nào thì mình cũng sẽ bảo vệ cậu mà" - anh đã từng hứa rằng sẽ bảo vệ em, nhưng có lẽ anh chẳng thể thực hiện lời hứa đó được rồi.

Vào cái đêm tồi tệ đó, em đã gọi điện cho anh.

"Seokhoon à, cậu mau đến giúp mình đi. Mình sợ lắm"

gyeongro | true beautyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ