Vương Nguyên vò vò mái đầu, tâm trí cậu đang rối lắm. Thủ lĩnh của cậu sẽ làm gì cậu và Vương Tuấn Khải?!? Có trời mới biết ông ấy định làm gì.Thủ lĩnh của cậu đã cưu mang giúp đỡ cậu khi cậu một thân một mình đặt chân đến xứ này, cậu biết ơn ông ấy rất nhiều. Nhưng bây giờ cậu phải giết chết Tuấn Khải - người cậu đang yêu thương ư?!? Cậu không thể, vả lại cậu còn đứa con trong bụng, cậu không muốn sau này nó lớn lên mà không có tình yêu thương bảo bọc của cha. Cậu thà phản bội lại thủ lĩnh còn hơn là làm thế với Tuấn Khải. Vương Nguyên cuộn tay lại thành nắm đấm và xiết thật mạnh, cậu nhất định phải sinh ra đứa con này, nhất định phải bảo vệ nó, nhất định phải bảo vệ Tuấn Khải.
Tuấn Khải từ phòng đi ra, miệng ngân nga bài hát Snowman mà Vương Nguyên vẫn thường hay hát, tay quay quay chiếc chìa khóa xe, từ từ đi về phía cậu. Vương Tuấn Khải nhấc cậu đặt lên đùi hắn, rồi thò tay ôm eo cậu, nghiêng đầu thủ thỉ:
-Đi biển nhé?.
Vương Nguyên nhệ ngẩng đầu lên, đi biển ư? Ừ, có lẽ đi biển sẽ làm cậu phần nào quên hết phiền muộn.
Vương Nguyên nhẹ gật đầu rồi ngã vào lòng Tuấn Khải, hắn cười nhẹ, rồi nhẹ nhàng nhấc bổng cậu mang ra xe.
*
Biển hôm nay vắng người, chỉ lẻ tẻ vài cặp đôi đang nắm tay nhau đi dạo trên biển. Vương Nguyên vươn vai ngáp một cái rõ to, lúc nãy trên xe cậu vẫn ngủ chưa đã. Cậu thả dép ra, vùi vùi chân dưới đống cát từ từ bước đi, đi được một chút cậu quay lại đằng sau vẫy vẫy tay với Tuấn Khải:
-Lại đây đi Tuấn Khải. - Vẻ mặt cậu rõ hớn hở, hệt như một đứa con nít đang thích thú với món đồ chơi.
Tuấn Khải nãy giờ vẫn đứng im chỗ chiếc xe nhìn Vương Nguyên, hai tay cho vào túi, thấy Vương Nguyên gọi mình vì vội vàng chạy ra, vứt luôn cả đôi dép mà Vương Nguyên mang từ siêu thị về bảo là khuyến mãi.
Vương Nguyên nắm lấy tay Tuấn Khải, thôi không vùi chân vào cát nữa, cậu dắt hắn ra chỗ vùng cát ướt bị sóng biển tràn vào, kéo hắn ngồi xuống, cậu duỗi thẳng chân ra đằng trước, ngửa mặt lên trời tận hưởng mùi muối biển, hàng mi dài khẽ lay động.
Cậu nghe sóng biển rì rầm bên tai, âm thanh này khiến cậu cảm thấy rất bình yên, không ghê rợn như tiếng súng, không đau thương khi mỗi lần cậu nhìn thấy thủ lĩnh đang tra tấn ai, cũng không quá ảo não như những người mà thủ lĩnh mang về nhốt trong hầm tối rồi khóc như ai oán vào mỗi đêm...Cậu thấy bình yên và an toàn lắm...Nhất là khi bây giờ, cậu đang ngồi cùng với người cậu yêu thương - Vương Tuấn Khải...
Nhớ lại khi thủ lĩnh đưa bức ảnh của Tuấn Khải cho cậu và giao nhiệm vụ phải giết chết hắn, cậu quả thực đã rất trầm trồ trước vẻ đẹp của hắn lúc đó, vả lại hắn còn trẻ mà đã cầm đầu được băng đảng lớn nhất nhì thành phố. Thật tình là cậu cứ nghĩ hắn rất hung dữ và cầm thú chứ không phải như thực tại - rất lãm đạm và...si tình.
Tuấn Khải nãy giờ vẫn mãi ngắm nhìn mĩ nhân của mình, không phải ngắm như cách cậu vẫn làm thường ngày, cậu ngắm rất kĩ, cậu cảm thấy như ở Vương Nguyên có điều gì đó mà hắn vẫn chưa biết, cảm thấy Vương Nguyên như đang có gánh nặng đè lên đôi vai, cảm thấy chính mình thật vô dụng khi đã không làm được gì cho Vương Nguyên.