Chương 12: Lưu manh

16 0 0
                                    


"Ta không đi!". Thẩm Thiên Lăng một tiếng cự tuyệt, đồng thời dùng ánh mắt uất ức nhìn nương hắn!

"Đừng tuỳ hứng". Thẩm phu nhân vỗ vỗ tay hắn. "Việc này ta và cha ngươi sẽ bàn bạc thật kỹ"

"Tuy đường xá xóc nảy nhưng Tần mỗ nhất định chăm sóc tốt cho Lăng nhi". Tần Thiếu Vũ còn đang thề thốt.

Chăm sóc em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng trong lòng gào thét, ta có đáp ứng đi theo ngươi sao! Trên đời có nhiều cô nương e thẹn nũng nịu như vậy, loại nam nhân ngực phẳng như ngươi cơ bản không có sức cạnh tranh!

"Trước hết đừng nghĩ nhiều". Thẩm phu nhân giúp hắn lấy tấm đệm tựa lưng. "Ta đã dặn phòng bếp nấu canh thịt băm ngươi thích nhất, ăn xong thì nghỉ ngơi cho tốt"

"Nghỉ ở đây ư?". Thẩm Thiên Lăng giật mình. Đây là lầu xanh, là lầu xanh nha!

"Không sao, ở đây cũng yên tĩnh, phía trước mới là Câu Lan viện". Thẩm phu nhân nói. "Lần này dù sao cũng bị thương nhẹ, tốt nhất nên nằm yên một chỗ"

"Chúng ta mau về sơn trang thôi!". Nghĩ tới việc ở một đêm cùng Tần Thiếu Vũ, Thẩm Thiên Lăng đã thấy tóc gáy toàn thân dựng lên! Sức chiến đấu căn bản không cùng cấp bậc thì làm sao mà ngủ, lỡ nửa đêm hắn động dục làm chuyện cầm thú, ta sẽ không có sức chống cự! Hắn búng ngón tay là có thể đục một lỗ trên bàn ngọc, cái này đã thoát khỏi phạm trù nhân loại biết không! Rõ ràng chính là Siêu nhân điện quang!

"Sợ ở đây ư?". Trong mắt Tần Thiếu Vũ có chút ý cười.

Đừng tưởng ngươi dùng phép khích tướng thì lão tử không phát hiện! Thẩm Thiên Lăng trong lòng khinh bỉ, sao đó luống cuống kéo tay mẫu thân, giống như một tiểu động vật bị hoảng sợ!

Giỡn sao, giải thưởng Ảnh đế cũng có thể tuỳ tiện giành được sao! Cái này kêu là lấy tĩnh thắng động!

"Thiếu vũ có gì đâu mà sợ". Thẩm phu nhân thở dài. "Lúc trước chưa mất trí nhớ, hai người các ngươi ân ái biết bao nhiêu"

Nội tâm Thẩm Thiên Lăng bị tra tấn, kẻ hắn ân ái cũng không phải ta!

"Thôi đi, muốn về thì về". Thẩm phu nhân áy náy nhìn Tần Thiếu Vũ. "Lăng nhi..."

"Nhạc mẫu đại nhân nói quá lời". Tần Thiếu Vũ cắt ngang nàng, vô cùng chân thành nói. "Đừng nói là hiện tại hắn sợ ta, cho dù đánh ta mắng ta, Tần mỗ cũng kiên quyết không có một câu oán hận!"

Thẩm phu nhân quả nhiên nước mắt lưng tròng, nhìn như hận không thể đem đứa con thắt nơ con bướm hai tay dâng lên. Thẩm Thiên Lăng khóc không ra nước mắt, không thể làm gì khác ngoài việc dựng ngón giữa ở trong chăn khinh bỉ hắn. Lúc trước cái tên Thẩm Thiên Lăng kia não bị nước vào hay sao mà thích một nam nhân giỏi đóng kịch như thế!

Thật sự không có mắt mà!

Bên trong Phù Dung uyển có sẵn xe ngựa, sau khi Bảo Đậu đi xem một vòng thì đau khổ trở về. "Bên ngoài bu đầy người, nói là muốn chờ xem công tử, cửa sau cũng vậy"

Thẩm Thiên Lăng: ...

Xuyên không về cổ đại còn có nhiều fan như vậy, tâm trạng này đúng là khó có thể nói nên lời.

Những người này còn có thể rảnh rỗi hơn nữa sao?

Nếu không ra cửa được thì cũng chỉ có thể leo tường! Đoàn người đi tới hậu viện, Thẩm trang chủ ôm Thẩm phu nhân vào lòng, cực kì ân ái nhìn nhau một chút rồi bay qua tường.

Một phút.

Hai phút.

Ba phút sau, Thẩm Ảnh đế căm giận siết chặt nắm đấm, cha và nương đã quên ở đây còn có con ư?

Ta cũng không biết bay!

"Ngươi giúp ta gọi Bảo Đậu tới". Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ.

"Bảo Đậu cũng không biết võ công". Tần Thiếu Vũ cười như có như không.

"Vậy gọi cha ta tới!". Thẩm Thiên Lăng cực kì giữ nguyên tắc.

Đừng mong ta mở miệng xin ngươi dẫn ta ra ngoài!

Tần Thiếu Vũ nói. "Tổng cộng có hai cái xe ngựa, nhạc phụ và nhạc mẫu đại nhân đã về trước"

Thẩm Thiên Lăng: ...

"Vi phu ẵm ngươi ra ngoài được không?". Tần Thiếu Vũ nhiệt tình đề nghị.

Vậy mau ẵm đi! Còn ngây ra đó làm gì? Thẩm Thiên Lăng trong lòng phẫn nộ, nói mà không làm là thái giám!

Dù sao đối mặt giữa hai lựa chọn "Không bị hắn ôm sau đó hai kẻ đơn thân cùng ở lầu xanh một đêm" và "Bị hắn ôm mấy giây sau đó có thể vô tư ngủ trong căn phòng thoải mái nhà mình", đứa ngốc cũng biết cái nào có lợi hơn!

Tần Thiếu Vũ khoé miệng cong lên, ôm Thẩm Thiên Lăng vào lòng, một tay nắm vai hắn, tay kia chuẩn xác khoác lên mông hắn.

Thẩm Ảnh đế trong lòng nhất thời tuôn ra vô số lời thô tục, hạ lưu đê tiện vô sỉ khốn kiếp, sờ nữa thì tay và xx của ngươi đều thối nát!

"Ngươi đang thầm chửi ta phải không?". Đứng trên đầu tường, Tần Thiếu Vũ đột nhiên hỏi.

Thẩm Thiên Lăng kiên định ngẩng đầu, có chết cũng không chịu ngó xuống, sau đó nói dối mà không biết ngượng. "Đâu có, ta cám ơn ngươi còn không kịp"

Quân tử không so đo trước mắt!

"Phải vậy không?". Tần Thiếu Vũ trong mắt đầy thâm tình. "Vi phu yên tâm rồi"

Lúc này không phải lúc nói chuyện yêu đương! Thẩm Thiên Lăng ôm chặt cổ Tần Thiếu Vũ, sau đó chân thành đề nghị. "Hay là chúng ta xuống dưới rồi nói?"

"Không". Tần Thiếu Vũ cụng vào trán hắn. "Xuống dưới ngươi lại không thèm để ý tới ta"

...

Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!

Thẩm Ảnh đế cực kì muốn dùng giày quất vào mặt Tần Thiếu Vũ!

Ngoài cửa sau, quần chúng vây xem đợi lâu mà không gặp Thẩm Thiên Lăng, lại nghe nói hắn sớm lẻn đi rồi nên đều thất vọng vô cùng, tốp năm tốp ba kéo nhau ra ngoài. Thế nhưng có người tinh mắt kêu lên. "A, đó không phải là Thẩm công tử và Tần cung chủ sao?"

"A, đúng rồi!"

"Bọn họ đứng trên tường làm gì nhỉ?"

"Không biết nữa"

"Ai cần biết bọn hắn làm gì, mau đến gần chút, ta mới thấy Thẩm công tử qua tranh thôi"

...

Vì vậy Thẩm Thiên Lăng đứng trên đầu tường chợt nghe phía sau truyền đến một trận huyên náo, lại không dám quay đầu nhìn, không thể làm gì khác ngoài lo âu hỏi. "Sao vậy?"

Thấy những người đó ngày càng tới gần, khoé miệng Tần Thiếu Vũ cong lên, sau đó cúi đầu hôn xuống thật sâu.

"Oa!". Đám đông quần chúng nhiều chuyện bị doạ ngây người!

"Ô...". Thẩm Thiên Lăng phút chốc trợn to hai mắt. Mẹ kiếp, muốn chết sao! Hắn vô cùng hoảng hốt muốn tránh ra, lại bị nắm chặt thắt lưng, thậm chí còn bị điểm huyệt.

Tần Thiếu Vũ y như bị đói khát lâu năm, ngay cả đầu lưỡi cũng luồn vào miệng hắn.

Lão tử nhất định phải thiến ngươi! Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của quần chúng, Thẩm Thiên Lăng căm giận nhắm mắt lại.

Thù này không báo thề không làm người!

"Quả thật là ông trời se duyên!". Trong đám đông cất lên tiếng than, lập tức kéo tới một trận phụ hoạ. Thậm chí mọi người còn tập thể yêu cầu hai người nhanh chóng thành thân!

Liên quan quái gì đến các ngươi! Thẩm Thiên Lăng trong lòng cáu kỉnh.

Thấy người trong lòng mắt cũng biến đỏ, Tần Thiếu Vũ rốt cuộc có lương tâm mà tha hắn, ẵm người nhảy qua nóc nhà đối diện, sau đó dưới chân lấy đà cấp tốc hướng tới Nhật Nguyệt sơn trang.

Mọi người nhiệt liệt vỗ tay lần nữa, thật sự cực kì cảm động! Sức mạnh tán dóc luôn cường đại, vậy nên chưa tới nửa nén nhang, tin đồn liên quan đến việc "Tần cung chủ và Thẩm công tử hôn nhau trên nóc nhà" đã sôi sục truyền khắp đầu phố ngõ hẻm. Nhà rèn, đốn củi, người giữ cửa thành, ngay cả gã bán thịt heo vạm vỡ đầy lông lá cũng bàn tán! Mà phiên bản thăng cấp rất nhanh, như con ngựa hoang một đi không trở lại.

"Lúc Thẩm công tử và Tần cung chủ thân thiết trên nóc nhà, bầu trời toả hào quang ngàn dặm, xung quanh ít nhất cũng mấy trăm con bướm bay bay a!". Chủ quán trọ bình dân văng nước bọt. "Chỉ cần đứng gần một chút là ngửi được hương thơm trăm hoa, quả thật thấm vào ruột gan!"

"Ôi, tình huống lúc đó rất đặc biệt". Đại thẩm đang vo gạo ngoài sông mặt mày hớn hở. "Thẩm công tử vốn đang uống trà trong viện, đột nhiên có một kẻ áo đen cầm dao xông tới, không nói hai lời trói lại mang đi! May là Tần cung chủ đúng lúc chạy tới, không chỉ một mình cứu Thẩm công tử, còn đánh kẻ xấu bầm dập! Thẩm công tử bị doạ không dám bước đi, Tần cung chủ phải âu yếm dỗ dành một lúc lâu mới được"

"Xì, các ngươi nghĩ vậy đã là thân thiết sao?". Đệ tử Cái Bang làm ra bộ dáng "chúng ta là ngươi trong võ lâm, chuyện tình sao lại đơn giản như vậy" mà khinh thường nói. "Thật ra Thẩm công tử trúng độc kì quái, Tần cung chủ vì cứu hắn mà dùng miệng đút thuốc, cơ bản không liên quan đến chuyện yêu đương!"

"Trong phút chốc, chỉ thấy trên không trung giáng xuống một đám mây bảy màu, một đội quân thiên binh thiên tướng đạp gió mà đến, người cầm đầu chính là Thác Tháp Thiên vương Lý Tĩnh! Hoá ra Thẩm tiểu công tử không phải là người phàm mà là Bách Hoa tiên tử, tự mình hạ phàm để cùng Tần cung chủ kết thành cây liền cành. Tâm ý này có cảm động trời đất không cơ chứ?". Người kể chuyện vỗ bàn, mãn nguyện vuốt râu nhìn đám người say mê dưới đài. "Muốn biết sau đó thế nào, xin hãy đợi lần sau"

...

Sát thủ Truy Ảnh cung trải rộng khắp thiên hạ, tính ra thì muốn gieo tin đồn e rằng chỉ cần hơn nửa tháng.

Tần Thiếu Vũ ngồi trong phòng, trên mặt không rõ cảm xúc.

"Cung chủ?". Thấy hắn một lúc lâu không nói lời nào, thuộc hạ bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở. "Bước tiếp theo phải làm sao đây?"

"Tìm nhiều người hơn nữa, đồn đãi càng ướŧ áŧ càng tốt". Tần Thiếu Vũ quơ quơ chén trà trong tay. "Nếu không thì dựa theo đông cung (porn ~) mà kể"

"Vâng". Thuộc hạ nén cười rời đi, trong chốc lát lại có người gõ cửa. "Cung chủ, trang chủ tìm ngài qua bàn việc"

"Biết rồi". Tần Thiếu Vũ sửa lại cổ áo một chút, xoay người ra khỏi phòng.

Mà ở một tiểu viện khác, Thẩm Thiên Lăng đang chắp tay sau lưng đi trong sân, muốn phát hoả!

Môi không chỉ đỏ mà còn sưng!

Thật giống như môi mọng!

Mức độ phẫn nộ lên tới MAX+!

"Công tử, chân ngươi bị thương, nên nghỉ ngơi thì tốt hơn". Bảo Đậu thấy vậy lo lắng.

"Ngươi nói cha có khả năng làm thịt hắn hay không?". Thẩm Thiên Lăng trong mắt tràn ngập chờ mong.

"...". Bảo Đậu thành thật lắc đầu.

"Hắn hôn ta trước mặt nhiều người như vậy mà!". Thẩm Thiên Lăng chỉ vào môi mình, chẳng lẽ không tính là làm nhục gia phong?

Vẻ mặt Bảo Đậu cứng ngắc.

"Ngươi dám cười ta!". Thẩm Thiên Lăng giận dữ.

"Đương nhiên không dám". Bảo Đậu cấp tốc khôi phục trạng thái nghiêm túc. "Nhưng cung chủ cũng không làm gì quá trớn, hơn nữa công tử sớm cùng hắn có hôn ước, hôn một cái cũng không phải chuyện lớn"

Hôn môi trước mặt mọi người còn không phải chuyện lớn ư? Rốt cuộc có tự giác của người cổ đại không! Thẩm Thiên Lăng rất muốn nắm cổ áo hắn gào thét!

"Hai năm trước hạn hán lớn, dân chúng cuộc sống bấp bênh, cho tới khi công tử và Tần cung chủ đính hôn mới mưa trận đầu tiên". Bảo Đậu nghiêm túc nói. "Người dân đều rất vui, nói công tử và Tần cung chủ là trời sinh một đôi, thậm chí còn thay phiên mời gánh hát về hát chúc mừng!"

FUCK!

Thẩm Thiên Lăng lần thứ hai đau khổ muốn khóc!

Lại còn là couple quốc dân!

"Cho nên đối với chuyện hôm nay, công tử không cần để ý". Bảo Đậu đỡ hắn vào trong. "Nên nghỉ ngơi sớm chút đi"

"Ta có thể uống chút rượu không?". Thẩm Thiên Lăng đầu kêu ong ong, muốn uống một chén cho tỉnh táo lại.

"Vâng, ta đi lấy cho công tử!". Bảo Đậu lạch bạch chạy ra cửa, Thẩm Thiên Lăng duỗi người trên giường, nâng cằm thở dài.

Phía sau đột nhiên truyền tới một trận huyên náo, Thẩm Thiên Lăng quay đầu nhìn thì thấy trong phòng chẳng biết từ lúc nào đã có một gã vạm vỡ đầu trọc!

Thẩm Thiên Lăng hoảng hốt hít một hơi khí lạnh, còn chưa kịp kêu người cứu mạng thì ca ca đầu trọc đã nhào tới bên giường bịt miệng hắn. "Ta mang ngươi đi!"

FUCK! Lão tử sao lại muốn theo kẻ vừa nhìn là biết không phải người tốt như ngươi! Thẩm Thiên Lăng sốt ruột giãy dụa, ca ca đầu trọc đơn giản ôm cả người hắn vào lòng, trầm giọng nói. "Ta đã tới chậm!"

Chậm em gái ngươi! Ngươi cơ bản không cần phải đến! Thẩm Ảnh đế gần như muốn hộc máu, loại lời kịch Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài này là sao đây, đừng nói vị này là tình nhân của Thẩm Thiên Lăng trước kia, muốn dẫn hắn bỏ trốn nha! Má ơi, đầu trọc thì thôi, còn mang bông tai vàng, khẩu vị không thể nặng như vậy chứ!

Cứu mạng!!!

Giang Hồ Biến Địa Thị Kỳ BaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ