Chap 41: Trấn Lục

18 3 0
                                    

Karma những ngày này ngoại trừ chăm sóc bé Akaru thì đều dành thời gian còn lại để luyện tập kiểm soát Trấn Lục.

Ở một ngôi nhà có lối kiến trúc cổ điển mang phong cách Nhật Bản, lúc này trong khoảng sân trống là hình bóng của chàng trai tóc đỏ vận y phục kimono miệt mài luyện kiếm.

" Ha " Hắn chém một nhát về trước, một luồng gió xuất hiện phóng ra nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong không khí.

Hắn liên tục lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy nhưng kết quả thì không hề có tiến triển gì cả.

Ngồi trên bậc thềm gần bậc tam cấp, bé Akaru hồn nhiên đung đưa chân nhìn về phía người bố của mình. Đôi mắt hổ phách tròn xoe hết nhìn bố rồi lại nhìn thanh kiếm màu vàng cứ thổi ra gió kia. Một cái ngáp dài mệt mỏi rồi bé nằm xuống sàn thiu thiu ngủ.

Karma chợt nhận ra con trai muốn ngủ thì dừng việc lại đi đến bên nhóc con xoa đầu nó.

" Con muốn ngủ rồi à? "

" Bố... Akaru nhớ papa quá " Trong cơn buồn ngủ, cậu bé nói ra suy nghĩ của mình mà không hề hay biết hắn đang lắng nghe lời mình nói.

Karma khựng lại một lát. Hắn bế con vào lòng vỗ về. Đợi đến khi đứa trẻ chìm vào giấc ngủ thật sự hắn mới cắn môi cố nén cảm xúc đau lòng lại.

" Xin lỗi Akaru... "

Gió thổi từng tán lá của cây anh đào xào xạc. Một vài chiếc lá xanh ươm bị gió cuốn rơi xuống khoảng sân nơi Trấn Lục đang cắm trên mặt đất. Kỳ lạ thay những chiếc lá ấy không rơi thẳng xuống đất mà chúng lượn thành vòng tròn bay xung quanh lưỡi kiếm lấp lánh. Cạnh cùn của Trấn Lục đột nhiên sáng lên khiến cho Karma chú ý đến.

" Chuyện gì thế? " Hắn nói.

Bỗng nhiên đất trời chấn động khiến cho lớp đất dưới chân hắn sụp đổ. Hắn ôm chặt Akaru chao đảo trong vực thẳm tối đen mênh mông. Rơi được một khoảng hắn lại thấy bên dưới có một hồ nước nong trong vắt. Đáy hồ như chứa hàng vạn những vì sao lấp lánh soi sáng một vùng không gian xung quanh.

Tiếp đất an toàn nhưng Karma không biết nơi này là đâu. Dưới chân là dòng nước lạnh lẽo đang sáng lên nhờ những viên tinh thể phát sáng dưới đáy. Giữa hồ, trên một gò đất nhỏ Trấn Lục được cắm thẳng trên đó.

" Là ngươi đã đưa ta đến đây? "

Trấn Lục run lên, nó toả ra một nguồn ánh sáng màu bạc. Từ trong ánh sáng một linh hồn hiện lên mà đối với hắn thực thể đó vô cùng quen thuộc.

" Ông ngoại " Hắn gọi.

Người ông quá cố không ngờ lại xuất hiện ở đây.

Ông ngoại cười hiền nói " Không ngờ là được gặp cháu ở đây, Karma "

" Sao ông lại xuất hiện ở đây? Nơi này là đâu? "

" Nơi này là không gian linh hồn của Trấn Lục " Ông nói.

" Sao cơ? "

" Karma, ông biết là cháu rất ngạc nhiên nhưng cháu phải tin đây là sự thật. Cháu có thể tiến vào linh thức của Trấn Lục cho thấy cháu là người đã được nó chọn lựa "

[KarAsa] Ngài Mèo Của TôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ