Editor: Bèo
Có gió nổi lên.
Tần Kiêu nhìn cây hoa lê trong sân, lọn tóc đón gió bay phất phơ. Hắn thoáng chớp mắt mà tầm mắt vẫn không rời khỏi cây hoa lê.
Hắn cũng không lên tiếng mà đợi Mộc Vân Chi trả lời.
Mộc Vân Chi đứng bên cạnh hắn, đôi tay không tự chủ được bấu vạt áo. Ngón cái và ngón trỏ cấu chặt vào nhau, vì dùng quá sức mà đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Nàng mấp máy môi, không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Dĩ nhiên là nàng và Văn Hoài Cẩn không có quan hệ gì nhưng nếu cứ nói như vậy thì Tần Kiêu cũng không tin. Nàng không nghĩ tới Văn Hoài Cẩn lại ngu ngốc đến tìm nàng vào đúng ngày nàng về nhà mẹ. Hắn ta không biết Thái tử cũng sẽ đi cùng sao?
Huống chi bản thân nàng cũng không đi gặp hắn ta.
Mộc Vân Chi có phần hối hận. Đáng ra ngày ấy nàng không nên vì nhất thời vui vẻ mà nói ra mấy lời trái với lương tâm. Lúc đó nàng chỉ muốn trêu đùa Văn Hoài Cẩn một chút. Đúng là có vui nhưng báo ứng đã giáng xuống đầu rồi...
Nàng không thể nói thẳng với Tần Kiêu rằng Văn Hoài Cẩn lừa nàng nên nàng mới cố ý quay hắn ta mòng mòng, rồi làm ra bộ thích hắn ta được.
Nàng cắn môi, vẻ mặt tràn đầy hối hận.
Mộc Vân Chi thầm thở dài trong lòng một tiếng, lặng lẽ nhìn Tần Kiêu ở bên cạnh. Hắn vẫn không nói chuyện, ngồi nghiêm chỉnh trước mắt nàng. Khuôn mặt hắn chẳng hề có cảm xúc gì, nàng không thể nhìn ra được tâm trạng của hắn lúc này ra sao.
Theo lý mà nói, hẳn là hắn sẽ tức giận, nhưng hắn lại không giận.
Hay là nàng không nhìn ra được hắn có giận hay không.
Mộc Vân Chi nhắm mắt lại, hít thở sâu một hơi sau đó mở mắt ra, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, ta và Văn Hoài Cẩn không hề có quan hệ gì trái với phép tắc. Hắn là hắn, ta là ta. Ta cũng không biết vì sao hôm nay hắn lại đến đây. Nếu điện hạ không tin thì gọi hắn ta đến đối chất đi".
Tần Kiêu ngẩng đầu lên, thoáng nhìn Mộc Vân Chi.
Mộc Vân Chi cau mày nhưng ánh mắt vẫn kiên định: "Ta thật sự không biết vì sao hắn ta lại đến đây. Thái tử điện hạ không tin lời ta nói sao?"
"Không phải là không tin, chỉ là..."
Tần Kiêu mím môi, muốn nói rồi lại thôi.
Mộc Vân Chi không khỏi hốt hoảng, trông bộ dạng này của hắn còn nói là không phải không tin sao?
Nàng không nhịn được dậm chân xuống đất, thầm chửi mắng Văn Hoài Cẩn đáng chết. Đang yên đang lành mà lúc này lại chạy đến Mộc phủ đòi gặp nàng làm cái gì. Có phải hắn ta cố ý phá hỏng quan hệ của nàng và Thái tử điện hạ không?
Nàng cắn răng, nhíu mày. Không được, càng nghĩ càng thấy bực.
Nàng dứt khoát quay người đi.
Tần Kiêu sừng sờ, vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Còn chưa nói xong, Thái tử phi muốn đi đâu?"
"Nếu trong lòng Thái tử điện hạ vẫn còn nghi ngờ, ta nghĩ cũng chỉ có Văn Hoài Cẩn mới giải thích được việc này. Ta gọi nhị ca và tam ca bắt hắn ta về đây cho Thái tử điện hạ giáp mặt thẩm vấn là được".
Mộc Vân Chi nổi giận đùng đùng, cất bước muốn đi. Tần Kiêu đứt phắt dậy, duỗi tay ngăn nàng lại.
Hắn khẽ nhíu mày: "Ta cũng không phải có ý này".
"Chàng chính là có ý này".
Mộc Vân Chi quắc mắt nhìn hắn, đáy mắt không giấu sự phẫn nộ, cũng có chút uất ức. Ánh mắt yếu ớt đáng thương kia dường như đang âm thầm trách hắn không tin lời nàng nói.
Tần Kiêu mím môi, không tránh khỏi hoảng sợ.
Thực ra hắn cũng không phải là không tin lời của Mộc Vân Chi, chỉ là hắn nghi ngờ sao Văn Hoài Cẩn lại đến. Trước đây hắn đã nghe được chuyện giữa Mộc Vân Chi và Văn Hoài Cẩn. Tuy chính miệng Mộc Vân Chi đã phủ nhận nhưng trong lòng hắn vẫn còn một số câu hỏi chưa được giải đáp.
Hắn chỉ muốn biết rốt cuộc sự tình là thế nào, không có ý trách móc, cũng không có ý nghi ngờ Mộc Vân Chi.
Mộc Vân Chi vẫn tức giận như cũ: "Chàng ở đây chờ ta. Ta dẫn người đi tóm hắn ta về đây. Đến lúc đó sẽ rõ hắn đến Mộc phủ tìm ta làm gì".
Tần Kiêu muốn ngăn nàng lại nhưng Mộc Vân Chi tỏ rõ một bộ dáng hùng hổ tức giận. Hắn vừa mới đưa tay muốn giữ chặt nàng lại bị nàng gạt ra, khí thế hừng hực bỏ đi.
Tần Kiêu nhìn theo bóng dáng nàng. Hắn cũng khó xử, nghĩ một lúc hắn vẫn đi theo nàng.
Mộc Vân Chi nói là làm. Vừa ra khỏi tiểu viện nàng đã túm lấy Mộc Liễm Vũ vừa trên đường mua điểm tâm cho nàng trở về.
Nàng lập tức kéo hắn đi, nói: "Tam ca, đi bắt người với muội".
Mộc Liễm Vũ đần người hỏi: "Hả?"
"Nhanh lên!"
Mộc Vân Chi kéo hắn theo ra ngoài: "Đi mau nào".
Mộc Liễm Vũ ù ù cạc cạc không biết chuyện gì đang xảy ra. Vừa đi được vài bước thì hắn cũng thấy Thái tử điện hạ vội vàng đuổi đến. Tần Kiêu vừa đi vừa gọi: "Thái tử phi, nàng chờ một chút".
Nhưng Mộc Vân Chi không chịu nghe tiếng hắn gọi.
Tình huống gì đây chứ?
Ý thức được có chuyện lạ, Mộc Liễm Vũ tóm Mộc Vân Chi lại: "Tiểu muội, muội đợi một chút".
Mộc Vân Chi quay đầu lại, vẻ mặt không vui, vừa nói chuyện thì Tần Kiêu đã đi tới.
Nàng buồn bực 'Hừ' một tiếng rồi quay phắt đi chỗ khác. Rõ ràng nàng không vui.
Tần Kiêu đứng im trước mặt bọn họ, biểu cảm vẫn bất lực như cũ.
Mộc Liễm Vũ hỏi: "Thái tử điện hạ, ngài cãi nhau với tiểu muội hả?"
"..."
Không tính là cãi nhau, chỉ là...
Bỗng nhiên Tần Kiêu không biết nên hình dung chuyện này ra sao.
Mộc Liễm Vũ quay đầu nhìn Mộc Vân Chi, bàn tay vẫn giữ chặt kéo nàng lại tránh cho nàng nhân cơ hội chạy mất.
"Tiểu muội, muội nói chuyện một chút xem nào? Lúc ăn cơm trưa không phải vẫn tốt đấy à?"
Mộc Vân Chi bĩu môi, chẳng thèm mở miệng.
"Muội còn không nói thì huynh chỉ còn cách đưa muội đi gặp cha mẹ thôi đấy nhé".
Mộc Liễm Vũ tóm lấy nàng kéo về phía trước nhưng lại bị Mộc Vân Chi giữ chặt: "Đừng..."
Mộc Liễm Vũ nhíu mày: "Thế thì nói đi".
Mộc Vân Chi mím môi nhìn Tần Kiêu một cái rồi lại nhìn sang phía Mộc Liễm Vũ. Sự việc đã đến nước này, nàng có cố giấu giấu diếm diếm cũng vô ích. Chỉ cần Mộc Liễm Vũ dò hỏi thêm một chút là biết xảy ra chuyện gì.
Nàng kể với Mộc Liễm Vũ chuyện Văn Hoài Cẩn đã đến Mộc phủ.
--------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] Thái Tử Phi Chủ Động Như Vậy | Tiểu Bình La Y
عاطفية🌺Tên truyện: Thái tử phi chủ động như vậy. 🌺Tên tiếng Trung: 太子配如此主动 🌺Hán việt: Thái tử phi như thế chủ động 🌺Tác giả: Tiểu Bình La Y 🌺Thể loại: Nguyên sang - Ngôn tình - Cổ đại - Tình cảm - HE - Trọng sinh - Song khiết - 1vs1 ⚠️Lưu ý: - 1 vs...