Chương 105

8.8K 545 63
                                    

Thời Mộ biết Phó Vân Thâm và Thời Lê có mâu thuẫn, hai người họ không thích nhau, ở cùng một chỗ sẽ sớm ngày gặp rắc rối. Vì vậy cô định trước khi khai giảng sẽ đưa Thời Lê đi đầu thai. Ai ngờ Thời Lê lại không chịu, ngược lại càng gây họa nhiều hơn.  

Khai giảng sắp đến, Phó Vân Thâm liên tục bị Thời Lê chọc cho tức giận. Sau bữa tối, nhân lúc Thời Lê không có ở đây, cậu lặng lẽ tìm gặp Thời Mộ, "Khi nào thì cá khô rời đi?" Cá khô là biệt danh mà Phó Vân Thâm đặt cho Thời Lê, cậu cảm thấy rất hợp.

Thời Mộ nhún vai: “Em cũng không biết.” Khi còn sống Thời Lê đã kìm nén quá nhiều rồi, hiện tại mới được vui vẻ, nếu là cô cũng không muốn đi đầu thai.

Thời Mộ nhìn sang hướng khác, tay cầm bát cherry, tiếp tục xem TV. 

Cậu tựa đầu mắt luôn nhìn chằm chằm vào cô. 

Dưới ánh đèn yếu ớt, mái tóc của cô đã dài hơn một chút, vẻ lười biếng hiện rõ trên khuôn mặt trắng nõn, đôi lông mày thanh tú, đôi môi đỏ mọng còn đỏ hơn cả cherry, nhìn dáng vẻ của cô, thiếu niên sức trẻ nhất thời không nhịn được ngọn lửa trong lòng. Cậu bước tới, cúi người, nhẹ nhàng chạm môi lên vành tai của cô.

Thật ngứa.

Thời Mộ hừ một tiếng, né tránh.

Cánh môi của Phó Vân Thâm từ từ hướng xuống dưới, ngừng lại trên hõm vai của cô, bình tĩnh nói: “Em không định nói cho anh về con cổ trong người em sao?”

Thời Mộ sững người. Từ sau sự kiện ở nhà họ Thời, cả hai đều tránh nhắc đến đến việc này. Cậu không hỏi, Thời Mộ cũng im lặng không nói, không ngờ tới hôm nay cậu lại nhắc lại. 

Cảm nhận được Thời Mộ có chút mất tự nhiên, Phó Vân Thâm khịt mũi: “Không muốn thì đừng nói.”

“Cũng không phải không muốn nói.” Thời Mộ nhai quả cherry, lông mi khẽ run lên: “Khi em sinh ra đã mang theo một con cổ, gọi là mị cổ. Nó nằm bên trong trái tim, cho nên nó sống thì em sống, nó chết em cũng chết. Em giống như góa phụ vậy, nếu đàn ông tiếp cận, chắc chắn sẽ không có chuyện tốt. Ông ngoại em lo lắng mị cổ sẽ khống chế em, vì vậy đã hạ một loại triền đằng cổ trong người em. Hai con cổ sẽ kiềm chế nhau, giúp em lớn lên bình an vô sự."

"Sau đó thì sao?"

Thời Mộ vuốt ngực, không biết phải trả lời ra sao. Từ lúc triền đằng cổ bị thương thay mình, mị cổ truyền năng lượng cho nó, Thời Mộ cảm nhận rõ hai con cổ này đã yếu đi nhiều, nhưng không thể xác định được chúng nó có tiếp tục lớn lên hay không. Có điều, với tình hình hiện tại của mị cổ, chắc chắn không thể hút được tinh khí của đàn ông. 

Đặc biệt là ...

Đặc biệt là người có dương khí mạnh như Phó Vân Thâm, nếu nó dám hấp thụ, thân thể sẽ không chịu nổi, chết bất đắc kỳ tử lúc nào không biết.

Ánh mắt của Thời Mộ quá kỳ quái, Phó Vân Thâm cau mày: “Em nhìn anh làm gì?”

Thời Mộ trịnh trọng nói: “Anh thích con trai hay con gái?”

Phó Vân Thâm trả lời ngay lập tức: “Con trai, đỡ phiền.” Nếu nó phạm lỗi còn có thể dạy dỗ cho tốt, không cần lo lắng nhiều.

[HOÀN EDIT] Xuyên đến trước khi đại lão hắc hóaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ