Tại sao lại bị phát hiện chứ, Giang Phù không rõ.
Y đành phải đi tìm quản đốc phân xưởng để xin từ chức, nhưng vừa đến nơi đã thấy cái ghế văn phòng kia xoay một cái, lộ ra gương mặt mà hiện tại y không muốn thấy nhất.
Tần Hoán hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, nghiêng người về phía trước tỏ vẻ thật sự rất quan tâm đến công nhân viên của mình, "Tại sao cậu lại muốn từ chức vậy?"
Cả người Giang Phù run lên, nhìn thấy người này không thể không khiến y nhớ đến việc bản thân đêm qua lăn qua lộn lại bị đè dưới thân hắn, "Ông, ông chủ Tần."
Quản đốc phân xưởng đứng ở bên cạnh xoay người sang cười nói: "Từ chức cái gì chứ hả, là tôi cố ý bảo y tới gặp ngài!"
"Tôi muốn từ chức." Giang Phù lại nói, "Xin hãy thanh toán tiền lương tháng này cho tôi ."
Tần Hoán chăm chú nhìn y hồi lâu, lại quay sang nói với quản đốc phân xưởng: "Ông đi ra ngoài trước đi."
Sau khi khép cửa lại, cái mùi gay mũi trong căn phòng lại càng thêm rõ ràng. Tường trát vôi trắng bệch, tủ sách màu nâu đậm, ghế sô pha da đen thui. Ngoài cửa sổ là công trường khí thế ngất trời, cho dù có đóng cửa sổ, thỉnh thoảng cũng có bụi bay vào, có thể nhìn thấy dưới ánh đèn mờ ảo. Tần Hoán đẩy ghế dựa ra phía sau, đứng lên.
Giang Phù nhìn dáng người ngọc thụ lâm phong của hắn, không khỏi có chút chua xót. Chỗ này không phải là nơi mà ông chủ nên đến, ông chủ Tần nên làm một người quen sống trong nhung lụa, quần là áo lượt, đầu đội mũ quan, không ra khỏi cửa không bước khỏi cổng mà an vị trong phòng ngắm nhìn thế gian ——
Y bị suy nghĩ này của bản thân làm cho giật nảy mình, lập tức bóp chết nó, cúi đầu không nhìn tới Tần Hoán.
Tần Hoán cười rộ lên, bước tới nắm Giang Phù, Giang Phù lại lui về phía sau, "Ông chủ có việc gì muốn nói ?"
Tần Hoán hơi thu lại nụ cười ."Cậu hở chút là chạy, còn hỏi tôi là thế nào?"
"Tôi không thể đi à ?" Giang Phù mạnh miệng cãi, "Nếu không phải sợ ngài trừ tiền lương tôi cũng không thèm tới!"
Tần Hoán nói: "Có thể nói chuyện với nhau một cách nhẹ nhàng không?"
"Không thể!" Giang Phù lớn tiếng nói.
Tần Hoán xoa xoa thái dương, "Là do đêm qua tôi làm cậu không vừa lòng hay sao?"
Giang Phù cứng họng, liên quan cái đách gì! Nhưng y không giỏi cãi nhau, chỉ có thể nghẹn đỏ mặt nói: "Ngài, ngài không cần phải như vậy..."
"Giang Phù." Tần Hoán áp sát về phía trước, Giang Phù lại lùi về mấy bước, mãi đến khi bị hắn dồn vào góc tường. Giang Phù đến bây giờ mới phát hiện Tần Hoán còn cao hơn y một chút, vầng trán bóng loáng ôn nhuận, khóe mắt ẩn chứa vẻ dịu dàng bình đạm."Không cho từ chức, ở lại đây cùng tôi."
Tần Hoán xưa nay nói chuyện rất nhẹ nhàng hòa khí, vừa có vẻ xa cách lại vừa có cảm giác hòa ái dễ gần, mà trong lời này lại mơ hồ có ý cưỡng chế, làm Giang Phù trong lòng run lên một cái. Lại nghe Tần Hoán hỏi tiếp: "Cậu thật sự không quen tôi sao?"
![](https://img.wattpad.com/cover/287257317-288-k624751.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edited] Hồ Ly Tinh Lạc Đường Ký - Phù Lê
Historia CortaDò mìn : HE, cẩu huyết, hiện đại, huyền huyễn, niên thượng, em trốn anh tìm, vẻ ngoài nho nhã bình tĩnh phúc hắc thiên sư công x nóng nảy đơn thuần tráng hán hồ tiên thụ. Văn án: Điều thứ nhất, ngủ xong phải chạy ngay, không chạy sẽ trễ. Điều thứ ha...