B.F. not B.F.

1.3K 231 91
                                    

An Nhiên bối rối đứng lên. Doãn Hạo Vũ ghé tai cô nói nhỏ.

"Tớ sẽ không làm thật đâu. Cậu đừng lo."

Hành động của cậu rất nhanh, dứt lời liền đứng xa An Nhiên ra một chút. Cô ấy ngại ngùng gật gật đầu với cậu.

Ngay khi Châu Kha Vũ đang định thay An Nhiên uống rượu phạt thì Doãn Hạo Vũ đã nhanh hơn anh một bước.

Cậu nghiêng đầu xuống, đưa một tay lên nắm lấy cằm An Nhiên, kéo về phía mình, đặt ngón cái đè trên môi cô ấy, rồi hôn lên đó. Cơ thể cậu vừa vặn chắn tầm nhìn của tất cả mọi người có mặt trên bàn ăn, bao gồm cả Châu Kha Vũ. Động tác của cậu cũng rất nhanh, chỉ ba giây đã rời ra.

Cả đám người đồng loạt ồ lên, đập xuống bàn bộp bộp. Bầu không khí ngay lập tức trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Mà, Trương Tinh Đặc và Ngô Vũ Hằng ở bên kia bàn, ngơ ngác nhìn nhau, không ai hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Còn Châu Kha Vũ ngồi ngay đó, lặng người quay mặt đi. Trái tim anh tưởng chừng cũng vừa rơi xuống đại dương sâu thẳm, lạnh lẽo.

Sau một màn "hôn môi" gây chấn động đó của Doãn Hạo Vũ và An Nhiên, trò chơi tiếp tục thêm vài vòng nữa rồi dừng. An Nhiên nói ngày mai còn có việc nên về trước. Cô ấy vừa đứng lên, Châu Kha Vũ cũng rời bàn ăn, nói đi tiễn An Nhiên.

Doãn Hạo Vũ nhìn một màn quấn quýt mùi mẫn đó của hai người họ, khóe miệng không khỏi nhếch lên thành một nụ cười chua chát.

Cậu uống cạn cốc rượu trong tay. Thứ chất lỏng nóng bỏng theo cổ họng chảy xuống bụng, dường như thiêu đốt dạ dày cậu. Ấy vậy mà Doãn Hạo Vũ lại thấy đáy lòng mình lạnh ngắt.

Cậu uống rất nhiều, hết cốc này đến cốc khác. Tận đến khi tiệc tàn, người cũng đi hết, Ngô Vũ Hằng mới lôi lôi kéo kéo cậu đứng lên.

"Hạo Vũ, đừng uống nữa. Cậu say lắm rồi đấy! Phải về ký túc xá thôi, nếu không sẽ đóng cửa mất."

Nhưng cậu nhất quyết không chịu đi, lè nhè đáp.

"Em không về..."

Ngô Vũ Hằng một tay đỡ Trương Tinh Đặc cũng đã say mèm, không tài nào di chuyển được tên nhóc cứng đầu Doãn Hạo Vũ thì hết cách, đành rút điện thoại ra gọi cho Châu Kha Vũ.

"Cậu về ký túc chưa?... Ừ, Hạo Vũ say quá. Anh nói thế nào nó cũng không nghe. Mà anh còn phải đưa Heo nhỏ về nữa... Được, anh chờ cậu đến."

Khi Châu Kha Vũ đến, cậu vẫn gục đầu trên bàn ăn, bên cạnh cả đống chai rỗng. Anh thấy dáng vẻ này của cậu thì lửa giận trong lòng cũng bị dập tắt. Anh thở dài một hơi, bước đến đỡ cậu lên.

"Hạo Vũ, chúng ta về thôi."

Doãn Hạo Vũ ngước đôi mắt đờ đẫn vì hơi men lên nhìn anh, nhận ra Châu Kha Vũ thì bắt đầu vô thức gọi.

"Châu Kha Vũ... Châu Kha Vũ..."

"Tớ đây."

Anh dịu giọng đáp lời cậu, đoạn kéo hai tay cậu vòng qua cổ mình, trực tiếp cõng cậu lên. Doãn Hạo Vũ không tỉnh táo lắm. Khi anh đi được một đoạn rồi cậu mới nhận ra mình đang nằm trên lưng anh. Cậu lí nhí hỏi.

distance of love / 12cm | Kepat / Song Vũ Điện ĐàiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ