Chương 14: Háo Sắc.

607 33 17
                                    



Một ngày trời trong trẻo, cảm giác không khí lành lạnh của ngày gần tết làm cho người ta sảng khoái vô cùng. Chị loay hoay trong bếp làm thức ăn buổi sáng cho em trước khi em đi làm.

Lò mò thức dậy, gương mặt ngáy ngủ nhưng khi nhìn thấy chị liền cười rất tươi chạy đến ôm sau lưng chị.

- Đừng lộn xộn, ra ngoài ngồi nhanh lên. (Triệu)

- Cho em ôm một xíu. (Duyên)

Chị cũng hết cách với em, đành vừa làm vừa để em bám dính trên người chị. Đến khi lưng cảm thấy mồ hôi ướt đẫm, mới khó chịu kéo tay em ra.

Xoay lại thấy gương mặt em trắng nõn đã trở nên đỏ bừng vì nóng, chị giận dỗi kéo lổ tai em lên.

- A A A A đau em. (Duyên)

Nắm lấy tay chị, cố gắng cứu lại cái lổ tai đang bị xách lên cao của mình.

- Đã rửa mặt chưa? (Triệu)

Em tránh khỏi tay chị gật đầu, xoa xoa lấy tai mình đang đau nhức lập tức chạy lại bàn ngồi xuống ngoan ngoãn.

Buổi sáng đơn giản diễn ra, thời gian gần đầy lịch trình của hai người không có trùng với nhau. Nếu chị rảnh rỗi ở nhà, thì ngày đó em phải đi làm, sau đó là ngược lại.

- Hôm nay em đi đâu? (Triệu)

- Ừm...nghe nói là chụp ảnh quảng cáo, sau đó cùng tham gia tiệc sinh nhật 10 tuổi của công ty. (Duyên)

- Sẽ không về sớm hả? (Triệu)

Chị buông đũa trong tay, lấy khăn giấy lau miệng nhìn em. Em cười cười cũng đã ăn xong, uống ít cà phê chạy sang chỗ chị ngồi vào lòng chị cọ cọ.

- Vợ yêu đừng giận, em sẽ cố gắng tranh thủ về thật sớm. (Duyên)

Thái độ này quá quen thuộc với chị rồi, hễ mà muốn cái gì, hay là cần đi đâu đó không thể về liền giở chiêu. Chị nắm lấy eo em vặn một cái nhéo mạnh.

- AAAA đau đau đau...(Duyên)

- Tốt nhất cẩn thận cặp mắt của em, dám mà quyến rũ thêm mấy con ong bướm ở ngoài thì biết tay. (Triệu)

- Người ta nào dám, vợ nhéo như vậy đau lắm đó. (Duyên)

Em ngồi sang bên cạnh, cái mỏ chu ra tỏ vẻ đau đớn, cũng ráng rặn 1-2 giọt nước mắt nhưng mà không được nên em cho qua. Chị khẽ cười, cái gì chứ ít nhiều cũng 25 tuổi mà như một đứa con nít vậy.

Xoa xoa bên eo bị ngắt đỏ của em, chị hối thúc em mau mau chuẩn bị đừng có để trễ giờ làm việc. Em quyến luyến không muốn đi làm, đứng ở ngoài cửa muốn chị ôm một cái tạm biệt. Nhưng đời không có như mơ, sẽ không có cảnh chia tay tiễn biệt lãng mạng, chị ngáp một cái đóng cửa mặc cho em bên ngoài mặt mày đen lại.

Dù sao thì gần đây lịch trình không bận rộn, shop quần áo của chị cũng lâu rồi chưa có mẫu mới. Có thuê vài người thiết kế riêng, nhưng mẫu mã họ gửi tới cái nào chị cũng không ưng hết.

ONE SHOT [NHỮNG MẪU TRUYỆN NGẮN] {MINH TRIỆU X KỲ DUYÊN} Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ