Chương 8: Buông Tay (2)

495 35 0
                                    


Ngày hôm đó trời rất đẹp, tại cục dân chính cô vui vẻ cầm trên tay giấy tờ cùng giấy độc thân. Nhìn thấy nàng đứng chờ ở xe cô vui vẻ đi đến bên cạnh, xoa đầu nàng rồi mở cửa cho nàng ngồi vào, trước khi đi cô nhìn thấy bóng lưng chị, cô đơn tịch mịch.

Nhưng hiện tại, điều cô muốn là chấm dứt mối quan hệ này, chấm dứt cuộc hôn nhân này. Khi gặp nàng cô đã nghĩ mình trước đây có lẽ đã chọn sai người.

Cho đến khi, cái ngày mà tiền trong công ty liên tục thất thoát, rồi nàng ta cự tuyệt không muốn sinh cho cô một đứa con. Mỗi ngày về đến nhà, chỉ thấy nàng ấy trang điểm, mặc đồ lộng lẫy đi suốt cả đêm.

Hơn 8 tháng qua, số ngày cô cảm thấy hạnh phúc có lẽ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Cuối cùng coi nhận ra, bản thân mình sai rồi.

Chia tay nàng ta, cô vẫn rất tốt bụng, cho nàng ta một số tiền. Để rồi nhận ra, tiền trong công ty hao hụt là vì nàng ta, mà nàng ta cũng dùng tiền của cô để nuôi bạn trai riêng bên ngoài.

Xa chị 6 tháng, cuối cùng cô cũng hiểu thứ mình đánh mất quý giá đến nhường nào. Cô tìm đủ mọi cách, đến nhà của ba mẹ chị.

Tối đó cô đã khóc rất nhiều, uống cũng rất nhiều. Đến việc ly hôn chị cũng giấu đi, vậy hiện tại chị ở đâu rồi? Đến cô cũng không biết, chị là một người thích biển, Hồ Tràm, Phú Quốc, Nha Trang,Hải Phòng,... Những nơi chị thích nhất cô đều đi tìm, nhưng manh mối vẫn là một bí ẩn.

Đến khi cô nhận được một tấm ảnh, bạn của cô gửi đến. Bóng dáng đó rất quen thuộc, lại rất đáng thương, một người phụ nữ mảnh mai lại một mình mang thai sống ở nơi vắng vẻ.

Cô không chờ được, sáng hôm sau đã có mặt tại Đà Lạt. Một đường đón taxi đến bệnh viện nơi bạn cô đã chỉ.

Nhìn thấy chị khó khăn đi từng bước trong hoa viên, cô không kiềm được lòng mình. Muốn đến ôm lấy thân thể nhỏ yếu kia vào lòng.

Ngồi bên ngoài hành lang, cô tự đánh bản thân mình. Khốn nạn, dơ bẩn, lại để người yêu mình một thân một mình mang thai lâu như vậy, tự chăm sóc.

"Thời gian qua chị đã trải qua như thế nào vậy?" Cô rất muốn đi vào bên trong, muốn hỏi chị muốn biết chị hiện tại càn gì, muốn đưa chị đi một bệnh viện khác tốt hơn. Nhưng cô biết, bản thân cô đã không còn cơ hội rồi.

Hai ngày liên tục, cô túc trực bên ngoài cửa phòng bệnh. Ngày sinh cô lo lắng đến mồ hôi ướt đẫm người, không biết chị bên trong như thế nào rồi.

Đến khi y tá bế ra một đứa trẻ, trên người còn đỏ hỏn cô mới vội vã chạy vào phòng bệnh. Nhìn chị cả gương mặt ướt sũng, trắng bệch lòng cô liền đau nhói đi.

Sai rồi, cô thật sự sai rồi. Kế tiếp những ngày sau đó, mặc cho chị đuổi cô đi, hay là không muốn nhìn đến cô, cô vẫn im lặng ở lại bên cạnh chăm sóc chị đến khi xuất viện.

Lần đầu nhìn thấy đứa con của mình, cảm giác hạnh phúc lâng lâng đến nỗi cô như muốn bay lên. Rồi lại chị nhìn không nở với cô một nụ cười, đến khi ôm nhóc con vào lòng mới hiện lên vẻ mặt xinh đẹp, cười đến rạng ngời.

ONE SHOT [NHỮNG MẪU TRUYỆN NGẮN] {MINH TRIỆU X KỲ DUYÊN} Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ