"Cuối cùng các con cũng về rồi, có người đã chờ các con từ sáng tới h đó"_ cô Mi thấy 6 cô đứng ngoài cổng liền chạy ra kéo tay các cô vào trong.
"Chờ tụi con á?? Tụi con nhớ tụi con đâu quen ai ngoài ba và mẹ đâu nhỉ??"_Song Ngư tò mò nhanh nhảu chạy vào trước. Tuy nhiên khi vừa đưa ánh mắt nhìn người ngồi trên chiếc ghế sofa thì khoảng không gian xung quanh như bị đứng lại, các nàng còn lại thấy thế càng thêm tò mò mà vươn người vô nhìn.... Các nàng rùng mình, xoay mặt về phía cửa ra vào như thể muốn chạy trốn khỏi một thứ gì đó rất đáng sợ.
"Ta xin lỗi" ý nghĩ còn chưa kịp thực hiện các cô liền bị kéo lại bởi câu xin lỗi trầm ấm chất chứa đầy nỗi buồn phát ra từ miệng của người đàn ông ngồi trên chiếc ghế soà ấy.
"Người có lỗi gì mà phải xin lỗi bọn con chứ"_ Xữ Nữ nghẹn ngào nói như sắp khóc, cảm xúc của cô giờ đây đang rối tung lên không biết nên vui hay nên buồn sau khi gặp lại người cha mà các cô giành mười mấy năm để trốn chạy.
"Phải, con mới là người giết ả ta sau đó bỏ trốn bao nhiêu năm. Vậy tại sao người lại xin lỗi?? Con tưởng người xin lỗi phải là tụi con chứ??"_ Nhân Mã trước đó đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị bắt lại và nhận những hình phạt cho người phản bội vương quốc, nhưng sao mọi chuyện xảy ra quá khác với suy nghĩ của cô.
"Khi ta trở về, cảnh tượng trước mắt ta là một cái xác đầy máu cùng với con dao được găm ngay tim, ta đã rất sốc, không tin vào mọi chuyện diễn ra trước mắt mình. Tuy nhiên điều ta lo hơn thảy chính là không biết các con có xảy ra chuyện gì hay không, ta đã lục tung lâu đài để tìm kím hình bóng của các con dù chỉ là một người thôi cũng được, nhưng ông trời thật không có mắt, lâu đài hoàn toàn trống rỗng. Không còn tiếng cười đùa, chạy nhảy hay sự vui mừng của các con mỗi khi ta trở về. Điều ta sợ nhất lúc đó chính là các con đã bị kẻ nào đó đem đi mất, ta ra lệnh cho tất cả mọi người trên toàn đất nước kím tìm , dù xác suất có bằng 0 đi nữa thì ta vẫn hy vọng các con vẫn an toàn. Nhưng rồi 1 tuần...1 tháng... một năm và sau đó là mười mấy năm, chẳng có nỗi một ánh sáng nào loé lên trong cuộc đời ta. Ta hoàn toàn chìm trong bóng tối, ngày qua ngày cứ trôi qua trong khi ta còn chẳng biết mình sống vì mục đích gì, trông ta chẳng khác gì một cái xác không hồn vậy"
"Vào khoảng hai năm trước, sau bao nhiêu lần điều tra và tìm kím, ta đã tìm ra nơi ở của một người hầu trong số các người hầu làm việc cho lâu đài trong khoảng thời gian đó. Khó khăn lắm người đó mới nói cho ta nghe về câu chuyện trong lúc ta đi vắng vì người đó cũng lo sợ ta sẽ làm gì các con. Sau khi nghe xong ta cảm thấy hối hận vô cùng, hối hận vì không hiểu được cảm xúc của các con, hối hận vì không giành thời gian cho các con nhiều hơn, hối hận vì ngay khi mẹ các con mất ta đã liền tìm người thay thế mà không biết cảm nhận của các con. Ta xin lỗi, ta xin lỗi rất nhiều. Nhưng các con biết không, qua câu chuyện đó, ta như tìm thấy ánh sáng của đời mình, niềm hy vọng nhỏ nhoi chợt loé sáng vì ta đã biết được rằng là các con không hề bị bắt cóc mà các con chỉ vì chạy trốn khỏi ta mà biến mất. Kể từ lúc đó ta càng huy động thêm nhiều người để tìm tìm và tìm những cô công chúa nhỏ bé của ta. Bây giờ đây, ngay lúc này việc các con đang đứng trước mặt ta đã là một kì tích rất lớn, ta không thể mong gì thêm. Ta... ta nhớ các con nhiều lắm, các con có thể trở về với ta không?? Đừng rời xa ta nữa mà, ta đã chịu đựng mười mấy năm qua rồi"_ để các cô không biến mất một lần nữa, ngay sau khi các cô ngồi xuống, Đức Vua liền giải bày hết tâm tư mà ngài đã giấu kín bao nhiêu năm qua. Vừa kể, nước mắt ngài vừa rơi, âm thanh có đôi phần hơi run, run vì sợ không giữ được các cô mà lại đánh mất các cô một lần nữa. Điều này đã chạm đến trái tim của 6 cô công chúa nhỏ, ai cũng nghẹn ngào như muốn khóc nấc lên.
BẠN ĐANG ĐỌC
(12chòm sao) những đứa trẻ của tội lỗi
FantasyChàng là hoàng tử, nàng là công chúa. Nhưng số phận hai ta lại khác nhau Nàng phải bỏ trốn khỏi đất nước của chình mình vì một sai lầm lớn, còn chàng lại lục tung đất nước mình lên để tìm ra hung thủ đã giết chết em gái chàng. Số phận đã đư...