#1

6.8K 444 36
                                    

"Từ giờ con chỉ có một mình thôi...Vậy nên hãy sống thật mạnh mẽ nhé"

Gã im lặng nhìn làn nước ăn dài bên hai má của người phụ nữ trước mặt - Karen, mẹ của gã. Bà nhẹ xoa đầu đứa con trai nhỏ của mình, giọng nói nghẹn ngào nhắc nhở...vậy là từ nay gã sẽ chỉ còn một mình thôi, lẻ loi cô độc trong thế gian rộng lớn này.

Karen ôm gã vào lòng, xoa lưng gã vẻ như không muốn rời xa. Rồi cái ôm của bà cũng buông lỏng...Sáng hôm sau, người của cô nhi viện đến đón gã đi.

"Ema...tạm biệt anh con đi"

Karen đứng nép vào cạnh cửa nhà, nhẹ nhàng nói, ánh mắt bà cứ mãi nhìn xuống mặt đường trắng. Cô con gái nhỏ nhìn người anh trai chuẩn bị đi xa, có vẻ như Ema còn quá nhỏ để hiểu nơi anh mình đến là đâu.

" Anh sẽ đến cô nhi viện"

" Ở nơi đó có vui không ?"

"Ừm! Vui chứ"

"Ể? Thích ghê!Vậy thì Ema cũng muốn đi"

Ema bám lấy một bên áo của Izana, ngây thơ đòi hỏi muốn được cùng anh đi đến nơi có vẻ sẽ rất vui đó. Gã nhìn cô em gái nhỏ của một lúc, rồi gã cười nhẹ và xoa đầu cô bé.

"Ema còn nhỏ quá, chưa thể đi cùng anh được đâu"

"Vậy khi Ema lớn hơn thì mới có thể đến đó cùng anh sao?"

"Lúc đó anh nhất định sẽ tới đón em, anh hứa đó"

Ema tròn mắt nhìn anh trai, khẽ gật đầu. Karen đứng sau nãy giờ cũng chỉ có im lặng.
Izana xoay người bước theo người của viện cô nhi, Ema đứng đó ... nhìn theo bóng lưng anh, cô bé im lặng, rơi vào trầm tư.

.

Thoáng đã vài năm trôi qua,gã gặp lại Karen .

"Mẹ!"
"Sao mẹ lại vứt bỏ con?"
...
"Thật phiền phức"
...
"Mày chẳng có máu mủ gì với tao hết"

"Hả? "

Gã thất thần,đôi mắt phong lan khẽ rung. Karen chả thèm để ý đến người mà bà từng gọi là con trai, bà im lặng ngồi chơi game, mặc cho gã trai trẻ đứng sau như đang chết lặng.

.

"Nếu cô độc ngay từ đầu thì tôi còn có thể chịu được"
"Anh có hiểu không Shinichiro?"
"Cái địa ngục mà niềm hạnh phúc mình có đột ngột biến mất"

Gã trai nức nở dưới cơn mưa xối xả trong màn đêm đen, giọng nói gã nghẹn ngào, cả người gã run lên.

Sano Shinichiro - người duy nhất đến thăm gã trong những năm tháng cô đơn ở viện cô nhi , người xưng là anh trai gã, dạy gã đủ điều , đem lại cho gã thứ cảm giác mang tên gia đình...lại không có chút quan hệ máu mủ nào với gã.

Shinichiro hứng chọn cú đấm chứ đựng đau khổ của Izana mà không một chút phản kháng .

"Anh biết điều đó...nó thì có liên quan gì đến mối quan hệ của chúng ta chứ?"

Không chung huyết thống, không cùng máu mủ thì có sao? Đối với anh thì Izana luôn là em trai anh, không gì có thể thay đổi điều đó.

[IzaMi]_Đường Mật Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ