Chương 17 : Tình địch của Diêu phu nhân

1K 76 7
                                    

Edit : Miee (OnhaMiee)
Beta : Phở
___________

Diêu Ngọc Sơn buổi sáng cùng Trần tướng quân gặp mặt, nghe đối phương miêu tả, trong lòng đã sớm có phán đoán. Lần này đối phương khí thế hùng hổ, mục đích sợ không phải là chiếm lãnh thổ, trái lại giống như đang cố tình gây sự.

Khang Bình trấn tuy nằm ở biên thùy với lại vị trí địa lý cũng không ưu việt, chung quy trong thành cũng không tính là giàu có đông đúc, ngoại tộc chọn nơi đây tiến công thật sự khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Buổi chiều tới nơi đã giao ước với tộc Tiên Nô, đúng như dự kiến nhìn thấy người quen cũ của mình. Hắn khi còn là thiếu niên ở biên cảnh tình cờ gặp được Văn Thứ, giờ phút này y đang vắt chéo chân cười tủm tỉm tựa vào giường da hổ.

Thấy hắn đến, thảnh thơi buông chén trà trong tay xuống, quay sang nam nhân cao lớn bên cạnh hất cằm lên, người nọ mau chóng hiểu ý tiến lên kéo ghế ngồi cho Diêu Ngọc Sơn, bây giờ Văn Thứ mới vươn tay rót trà cho hắn, vui mừng nói:

"Ngươi vậy mà đã biết rồi!"

Thái độ cứ như bọn họ là bằng hữu cũ quen biết nhiều năm, Diêu Ngọc Sơn ngồi xuống, bất động thanh sắc nhíu nhíu mày.

Hai mươi năm trước Diêu Ngọc Sơn mang danh là con của tướng quân nhưng vẫn chưa có tiếng tăm gì cả, phụ thân vì muốn *tôi luyện hắn mà ném hắn vào quân doanh, trấn cảnh biên giới không có gì cho hắn giải trí, luận võ lôi đài ngược lại rất thường xuyên xảy ra ở đây.

[*Chịu đựng những khó khăn gian khổ để trở thành cứng rắn, giỏi giang]

Đồng bạn kéo tay áo hắn khen người trên đài thân thủ tốt, hắn liền thuận theo lời chạy tới xem, thiếu niên trên đài như nước chảy mây trôi, từng bước từng bước ép sát, những người kia căn bản đều không phải là đối thủ của y.

Vô tình tham dự, Diêu Ngọc Sơn ôm con cừu con trong ngực muốn trở về doanh trại. Cũng do buổi sáng cùng đồng bạn tuần tra, hắn vừa vặn phát hiện có con cừu nhỏ yếu ớt nằm trong bụi rậm, chung quanh còn in dấu vết từng bị giẫm đạp. Chắc là kẻ săn thú đuổi tới gần đây không thấy bóng dáng con mồi nên đã trở về, tiểu gia hỏa kia mới may mắn thoát được một kiếp.

Cừu con trong ngực chưa mở mắt thế nhưng cái đầu nho nhỏ không tự chủ hướng vào lòng Diêu Ngọc Sơn dụi dụi, cúi đầu nhìn lỗ tai mềm nhũn của cừu non, thầm nghĩ phải mau mau trở về lấy chút sữa dê cho nó uống.

Trùng hợp thiếu niên bên kia lại đánh bại thêm một người, lười biếng dựa trên đài, hỏi có ai không biết tự lượng sức muốn khiêu chiến hay không.

Diêu Ngọc Sơn nhấc chân muốn đi, còn chưa xoay người thì đồng bạn đang xem náo nhiệt bên cạnh không ngại chuyện lớn kéo hắn lại, giơ tay lên hô to:

"Hắn! Hắn chắc chắn có thể thắng ngươi!"

Người trên đài đảo mắt phi thân ngăn cản đường đi của hắn, mặt mày khiêu khích hỏi: "Ngươi?"

"Hắn ta nói lung tung." Sắc mặt Diêu Ngọc Sơn không biểu lộ chút cảm xúc nào.

"Ta không tin." Người trước mắt nhướng mày, ánh mắt ngưng tụ trên con cừu đang nằm gọn trong ngực hắn, Diêu Ngọc Sơn không kịp phòng bị trong nháy mắt lòng ngực đã trống rỗng, thiếu niên tùy tiện đoạt cừu non trên tay, nói:

[EDIT/ HOÀN /SONGTINH/NGỌT] NGỐC TƯỚNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ