Edit: Shining_Time95
Truyện được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95
Ngày hôm sau, sau khi Nhạc Thanh Dao chụp xong, đã là ba giờ chiều, người chụp ảnh đến muộn hơn một giờ, thời gian kéo dài thêm.
Nhạc Thanh Dao thay quần áo và lái xe đến Nhà hát lớn.
"Thực xin lỗi, xin lỗi, cháu đến muộn." Nhạc Thanh Dao chạy tới cửa vội vàng xin lỗi.
"Không sao, vẫn còn kịp." Chu Tuệ Tâm an ủi cô.
"Vào đi." Tiêu Chính Vũ bên cạnh nói.
Ba người vào rạp, Chu Tuệ Tâm mua vé ngồi phía trước, có thể nghe rõ màn trình diễn và nhìn thấy diện mạo của người biểu diễn.
Chu Tuệ Tâm cố ý để Nhạc Thanh Dao ngồi cạnh Tiêu Chính Vũ, Nhạc Thanh Dao bị kẹp giữa mẹ con họ.
Sau khi buổi biểu diễn bắt đầu, đèn ở hàng ghế khán giả mờ đi, chỉ có sân khấu là có đèn.
Trong cảnh đầu tiên của phần mở đầu, một người đàn ông mặc vest đen nhắm mắt chơi piano một cách thâm tình, một người đàn ông khác cầm sáo đứng bên cây đàn piano.
Nhạc Thanh Dao không nhạy cảm với âm nhạc, mặc dù cô cảm thấy hay nhưng bảo cô nói ra hay ở đâu thì cô thực sự không thể nói.
Biểu diễn thứ hai là đàn violon hợp tấu, Chu Tuệ Tâm nói: "Người chơi vĩ cầm đó là bạn học cấp ba của Chính Vũ. Trước đây còn từng đến nhà bác chơi."
Nhạc Thanh Dao nhìn người phụ nữ trên sân khấu mặc một chiếc váy màu đỏ tía đang đắm chìm trong tiếng nhạc, khi nhìn kỹ, cô ấy trông thật sự rất đẹp và tràn đầy khí chất.
Nhạc Thanh Dao trộm liếc nhìn Tiêu Chính Vũ đang chăm chú nhìn sân khấu, như hiểu được điều gì đó trong lòng. Người chưa bao giờ thích đến các buổi hòa nhạc với mẹ của mình, lại nói rằng anh ấy muốn đến, trên thực tế, anh ấy đến vì một người khác.
Tiêu Chính Vũ quay mặt lại đây, Nhạc Thanh Dao chột dạ nhìn đi chỗ khác và bất động nhìn sân khấu.
Sau buổi biểu diễn kéo dài hai tiếng, cả ba người vào một nhà hàng để ăn tối, sau đó đi đến phố đi bộ gần đó để mua xa xỉ phẩm.
Những con phố bán xa xỉ phẩm vắng vẻ hơn một chút so với những con phố đi bộ bình thường, hầu như những người đi trên đường đều là những người giàu có.
Sau khi bước vào một cửa hàng chuyên bán Balenciaga, Nhạc Thanh Dao tùy tiện xem một bộ trang phục, giá phải có gần năm hoặc hơn năm chữ số.
Nếu là ngày thường đi cùng Lưu Mộng Kỳ cô ấy nhất định sẽ nói: "Mẹ nó, đắt vậy. Chiếc váy này được làm bằng vàng à?"
Nhưng ở trước mặt Chu Tuệ Tâm , cô vẫn phải giữ bình tĩnh. Quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Vũ, mặt anh không cảm xúc đi theo phía sau.
Chu Tuệ Tâm chọn một chiếc váy trắng, so với dáng cô, "Bác cảm thấy cái này váy thích hợp với khí chất của cháu, cháu đi thử xem sao."
Nhạc Thanh Dao cười gượng, "Bác à, cháu rất nhiều quần áo, không cần mua."
"Tủ quần áo của phụ nữ luôn thiếu một vài bộ quần áo. Bây giờ cảm thấy quá nhiều nhưng mấy ngày sau lại thấy rằng mình không có quần áo để mặc nữa." Chu Tuệ Tâm tiếp tục so dáng cô, liếc nhìn Tiêu Chính Vũ đứng sau, "Hơn nữa, đàn ông mà, họ đều thích người phụ nữ của mình được ăn mặc đẹp."
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] VỪA VÀO HÀO MÔN KHÔNG RA ĐƯỢC - Hi Nguyệt Công Tử
Romance[ HOÀN EDIT] VỪA VÀO HÀO MÔN, KHÔNG RA ĐƯỢC - Hi Nguyệt Công Tử. Hán Việt: Nhất nhập hào môn xuất bất lai. Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Trọng sinh , Làm giàu , Giới giải trí , Khế ước tình nhân , Nhẹ nhàn...