Chương 18 - 1 Mùa xuân (1)

455 4 0
                                    

Editor: Yang3S

_________

Mọi người đi đến một cửa hàng cháo ở gần ký túc xá, họ đều là đồng nghiệp với nhau, tối nay ai không có ca trực thì đều đến, ông chủ đã quá quen thuộc với bọn họ, đầu tiên là mang mấy ấm trà hoa quế* lên cho mọi người uống.

Khi Tạ Đạo Niên và Phương Tư Hiền đến, mấy người đồng nghiệp nữ ngồi ở xung quanh đều yên lặng, ánh mắt đều tập trung nhìn lên dáng người cao lớn của anh.

Vẻ mặt Tạ Đạo Niên không biến sắc, thỉnh thoảng nhìn vào đồng hồ đeo trên tay của mình.

Phương Tư Hiền cảm thấy rất áp lực khi đứng cùng một chỗ với anh.

Sau khi ngồi xuống, Tương Mạn Lệ đang ngồi ở trong góc chuyển đến ngồi gần họ, cầm cốc bia lên, quơ quơ, giọng nói dịu dàng, "Nào, Đạo Niên."

Phương Tư Hiền nhíu mày lại, ngồi dịch sang một bên.

Tạ Đạo Niên nhìn cô một cái, khẽ gật đầu.

Kể từ lần anh thẳng thắn nói mình đã có bạn gái, cô đã bớt thể hiện ra hơn rất nhiều, dường như đã coi anh như một người đồng nghiệp bình thường.

Tương Mạn Lệ đến gần anh, tối nay cô mặc một cái váy liền áo màu trắng, vừa mới tắm xong, đi một đôi dép cao gót màu đen, đôi mắt nheo lại, làn da rất là trắng, cô hỏi, "Uống rượu không?"

23 tuổi, ngoại hình ngây thơ trong sáng, cái miệng ngọt ngào. Tương Mạn Lệ có hậu thuẫn*, đi làm được một thời gian, đã lấy lòng được rất nhiều người trong Tổng cục, mặc dù cô có chút tùy hứng, nhưng mọi người thấy cô gái nhỏ này thông minh, lanh lợi, vẻ ngoài lại đáng yêu, nên cũng không để trong lòng.

(*hậu thuẫn: có sự giúp đỡ từ phía sau, người Việt mình hay gọi là có ô dù...)

"Xin lỗi, tôi không uống rượu."

Tay của Tương Mạn Lệ dừng lại trong không trung, cô đặt chai rượu xuống, cười hỏi, "Anh thích ăn gì? Mọi người gọi món nướng rồi."

Phương Tư Hiền cầm ba nhánh rau hẹ lên, "Đạo Niên, này."

Tạ Đạo Niên nói với Tương Mạn Lệ, "Đã có ở đây rồi." Anh nhận lấy rau hẹ, nhẹ nhàng cắn một miếng.

(*rau hẹ: có nhiều tác dụng như, giải độc, tán ứ, hành khí, bổ thận tráng dương....:)))

Mọi người xung quanh đã bắt đầu nhìn qua bên này, đây là những người làm việc cho bộ máy nhà nước, nên mũi đặc biệt nhạy, Tương Mạn Lệ theo đuổi cháu trai của trưởng ban kinh tế lâu như thế, tất cả mọi người đều sốt ruột chờ mong, nhưng không thấy có tiến triển gì.

Cô bé vì bị người ta cự tuyệt, nên nhiều lúc thất thần như người mất hồn.

Tâm tư trong lòng mình, chỉ có cô biết.

"Chúng ta chơi xúc xắc đi?"

Tạ Đạo Niên nuốt rau hẹ trong miệng xuống, uống một chén nước, nhìn Phương Tư Hiền, "Mọi người cùng chơi đi."

Bị ánh mắt của anh lườm, Phương Tư Hiền ngồi ngay ngắn lại, "Được."

Tương Mạn Lệ nở nụ cười, cô uống một hớp bia, hai sợi tóc rơi xuống bên má, ánh mắt sáng lên, nhìn kĩ vào thì hình như đuôi mắt còn đang nhếch lên, "Em chơi không được giỏi lắm, mong hai anh giơ cao đánh khẽ a."

Một câu cầu xin đơn giản, cùng ngữ điệu tự nhiên, nũng nịu, đây đúng là một chiêu khiến nam giới mủi lòng a.

Tạ Đạo Niên nhìn vào màn hình điện thoại, nghĩ khi nào thì nên về phòng ngủ, anh nói, "Bắt đầu đi."

Ánh mắt của mọi người cùng tập chung nhìn về đây.

Tương Mạn Lệ bắt đầu lắc xúc xắc, chơi mấy ván, không là Tạ Đạo Niên thắng thì cũng là Phương Tư Hiền thắng, sắc mặt của cô bắt đầu xấu đi.

Tương Mạn Lệ cắn môi, "Sao cứ để em lắc vậy."

Phương Tư Hiền ho nhẹ một tiếng, "Vậy để tôi lắc cho."

Tạ Đạo Niên gật đầu, Tương Mạn Lệ nhìn anh với ánh mắt buồn bã, Tạ Đạo Niên tựa lưng vào ghế, nhìn lên bàn với vẻ mặt suy tư.

Tiếng xúc xắc kêu làm anh nhớ đến mùa hè năm ngoái anh dẫn Lục Yên đi đầm sen, cô đã chơi xấu khi thấy bản thân sắp thua, sống chết muốn anh chơi lại một ván nữa, muốn hòa nhau để không phải cởi món đồ còn lại duy nhất trên người.

Lục Yên thua, nhưng Tạ Đạo Niên cũng vẫn phải nhường cô.

Nhớ lại cảnh đó, khóe miệng của anh nhếch lên tạo thành một đường vòng cung.

Phương Tư Hiền sát đầu vào anh, hỏi, "Nghĩ đến việc gì mà vui vẻ như vậy thế?"

Tạ Đạo Niên hỏi anh, "Tớ có à?"

Phương Tư Hiền gật đầu. "Có."

Khuôn mặt của Tương Mạn Lệ có chút hồng, cô ngồi đối diện với Tạ Đạo Niên, nụ cười của anh dường như là dành cho cô.

Cô nghĩ rằng anh đang thăm dò ý tứ của cô.

Tuy nhiên, ván tiếp theo, cô vẫn thua, trong lòng Phương Tư Hiền đã thầm gào thét cả nghìn lần.

Anh không muốn chơi nữa.

Tương Mạn Lệ rời đi, trước khi đi ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn Tạ Đạo Niên, cắn môi, trong ánh mắt tràn ngập sự trách móc, và chờ mong, đứng đó một lúc mới rời đi.

Các người đồng nghiệp khác coi như không nhìn thấy gì, đầu cúi thấp xuống tiếp tục ăn cháo, nói chuyện trên trời dưới đất.

Sau khi cô đi, Tạ Đạo Niên uống nước, hỏi, "Muốn chơi tiếp?"

"Cậu cố ý đúng không? Bạn gái quản rất nghiêm?"

Tạ Đạo Niên đưa tay ra sau đầu, đôi chân dài duỗi ra, "Không, cô ấy không hề quản tớ."

Lần đầu tiên nghe anh nhắc đến bạn gái, Phương Tư Hiền rất tò mò, cậu ta đặt chén xuống bàn, đến gần anh, "Tớ đang nghĩ, người con gái như nào mới có thể bắt được cậu nhỉ? Cậu làm sao mà theo đuổi được cô ấy vậy?"

Tạ Đạo Niên xoay con xúc xắc, ánh mắt dịu dàng, "Cô ấy theo đuổi."

Phương Tư Hiền càng tò mò hơn, "Cái gì cơ?"

Anh lập lại một lần nữa, "Cô ấy theo đuổi."

Ánh mắt của Phương Tư Hiền mở to hết cỡ, "Ông trời ơi, nhìn cậu khó theo đuổi như vậy, chắc chắn cô ấy đã phải chịu nhiều đau khổ."

Tạ Đạo Niên bóc vỏ một hạt dẻ cười*, bỏ vào miệng.

Anh nở nụ cười nhẹ nhàng, "Dù sao cũng đã theo đuổi được."

Tối nay, Phương Tư Hiền thấy anh mỉm cười hai lần, cảm thấy sợ hãi, cậu ta uống một hụm bia lớn, "Tớ thật sự là rất tò mò, cô ấy là một cô gái như nào nhỉ? Cậu và cô ấy ở hai thành phố, cô ấy không lo lắng à?"

"Tin tưởng lẫn nhau rồi, thì còn lo lắng cái gì nữa?"

Nếu như đối phương thật sự có làm gì, thì nhất định người còn lại sẽ cảm nhận được. Nếu đối phương lừa dối người còn lại, bạn tưởng họ không biết ư?

Biết rõ đó là sai mà vẫn làm, sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, khả năng gặp may (đối phương không phát hiện ra) cũng là con số không.

Phương Tư Hiền lắc đầu, "Tớ rất khâm phục cậu, cậu nói xem, cậu là một người nghiêm túc, cái gì cũng theo quy tắc như vậy, cậu bị quyến rũ chưa?"

Quyến rũ?

Rồi, tết đoan ngọ năm anh 23 tuổi, anh và cô đã phát sinh quan hệ.

"Rồi."

"Mắc câu à?"

"Ừ."

Cuối cùng Phương Tư Hiền cũng cảm thấy thoải mái một chút, ít nhất thì người này cũng không phải là không ăn khói lửa nhân gian.

Anh tiếp tục tò mò, "Bị quyến rũ cái gì thế?"

Tạ Đạo Niên liếc nhìn anh một cái, không nói gì.

Phương Tư Hiền tỏ ra phẫn nộ, uống một hớp rượu, "Bạn gái của cậu nhất định là rất ưu tú nhỉ."

Tạ Đạo Niên suy nghĩ một chút, "Cũng không ưu tú lắm, nhưng rất chăm chỉ, có rất nhiều sáng kiến, gan lớn, sống rất chân thành."

Lần đầu tiên thấy anh nói một đoạn dài về chuyện riêng tư như vậy, Phương Tư Hiền càng thêm tò mò, được đà* hỏi thêm, "Vậy thì đúng là cậu và cô ấy bổ sung cho nhau rồi? Cô ấy không có khuyết điểm nào à?"

Tạ Đạo Niên ăn tiếp một hạt dẻ cười, "Có, cô ấy rất lười, cũng rất hay làm càn, thỉnh thoảng cũng hay nghĩ ngợi linh tinh."

Đúng là người đàn ông rơi vào lưới tình rồi có khác.

Nhìn Tạ Đạo Niên, Phương Tư Hiền nghĩ hình như cậu ấy cũng không phải là người quá khó gần, hơn nữa là, khi nói về bạn gái thì miệng của cậu ấy luôn mỉm cười, điều đó không thể nào che giấu được.

Còn là mối tình đầu nữa chứ, đây đúng là điều mà nhiều người ao ước.

"Bao giờ kết hôn? Chờ uống rượu mừng của cậu đó."

"Cậu cứ chờ đi."

Nhưng mà cũng không lâu nữa đâu.

Tạ Đạo Niên nhìn vào màn hình điện thoại, "Tớ muốn về nghỉ ngơi, cậu có về cùng luôn không?"

"Có, về thôi, tối nay thu hoạch được khá nhiều, về thôi, về thôi."

Tạ Đạo Niên liếc mắt nhìn anh, Phương Tư Hiền liền rụt cổ lại "Tớ đảm bảo, miệng sẽ kín như bưng."

Cậu ta lại nói tiếp, "Tớ nhất định sẽ không nói ra ngoài nửa lời."

Phương Tư Hiền oán thầm, sao mình lại lép vế vậy nhì.

Một cái máy bay bay ngang qua bầu trời, tiếng động cơ chạy giống như tiếng gầm của quái thú.

Lục Yên , Anh Yêu EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ