01

1.5K 88 1
                                    

"Donghyuck à,sao còn chưa chịu đi tắm nữa?". Mẹ Lee gọi đứa con trai 9 tuổi tròn của mình , cậu mãi chơi mà quên mất cả việc đi tắm

"Lát nữa con phải học thêm đó Donghyuckie"

Bà cứ gọi cậu nhưng lại không thấy hồi đáp,đột nhiên giác quan của một người mẹ trồi lên, mẹ cậu chạy nhanh ra sân sau nhưng không thấy cậu đâu, chỉ có những món đồ chơi linh tinh vương vãi ở ngoài cỏ

"Anh ơi, Donghyuck có trong đó không?"

"Donghyuck nãy giờ không thấy nó vào nhà"

Bà lo lắng chạy đi tìm xung quanh nhà mà vẫn không thấy, ba cậu cũng vào tất cả các phòng trong nhà tìm kiếm, cậu cứ như đang chơi trốn tìm vậy, nhà cậu rất lớn, sinh ra đã ở vạch đích, như một công tử nhà giàu hạnh phúc bên ba mẹ, Donghyuck rất ngoan rất biết nghe lời và cũng thông minh không kém

"Donghyuck ơi, con đừng làm mẹ sợ..."

Đã năm tiếng hơn trôi qua, cảnh sát nhập vào cuộc điều tra, ba mẹ cậu lo lắng tự trách bản thân vì sơ suất này, mẹ cậu đã khóc rất nhiều, đứa con quí giá của bà đã biến mất không một dấu vết

Thời gian trôi qua được 10 năm

"Donghyuck, lại bàn số 57 tiếp khách"

"Vâng"

Một chàng trai có gương mặt xinh xắn, nước da ngâm quyến rũ, thân hình đầy đặn trong bộ áo lưới đen mỏng và chiếc quần ngắn

"Một đêm không?". Một gã đàn ông trêu cậu nhưng cậu thấy chuyện này rất bình thường, cậu tiếp xúc với nó từ năm 16 tuổi và đã quen với những câu trêu đùa hay những câu tán tỉnh lỗi thời nghe mà thuộc lòng

"Bao nhiêu ?"

"Tùy thôi, sức mỗi người mỗi khác"

Donghyuck lơ đi rót rượu ra mặc cho hắn đang sờ eo cậu một cách đê tiện

Cứ như vậy cậu làm việc đến tối muộn, bây giờ gần mười giờ đêm rồi Donghyuck mới nghỉ ngơi

"Donghyuck, mày đừng để mấy tên đó tự tiện động vào mày nữa... Tao thấy như vậy có hơi..."

"Kệ đi, công việc phải làm là như vậy mà"

Renjun, người có số phận giống như  cậu gật đầu một cái trông có hơi buồn

"Tối nay ngủ ở đâu?"

"Tao tính đi ăn lát rồi về"

"Được rồi vậy về sớm, tao đợi "

Donghyuck mệt mỏi quay đi, tìm đến một quán ăn nhỏ gần đó rồi ngồi vào một bàn trống

"Lấy cho cháu một phần chân gà với soju"

Trong lúc đợi cậu lấy điện thoại ra nghịch

"Cô chủ cho cháu hai phần chân gà với hai soju "

"Được rồi cháu ngồi chờ tí"

Hai chàng trai đó nhìn xung quanh rồi đi lại chỗ cậu

"Này cậu gì ơi? Cho tụi tui ngồi chung được không hết bàn rồi"

Donghyuck tự nhiên gật đầu nhưng  cậu thích ăn một mình hơn, riêng tư và không ai làm phiền

[markhyuck] bảo vệ emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ