Chương 10

294 22 2
                                    

Warning: OOC, 18+
__________

Dứt khỏi nụ hôn Nhậm Dận Bồng tròn mắt nhìn cậu chằm chằm, khoé mắt anh bây giờ đã ngập nước, môi dưới bị Trương Gia Nguyên dày vò đến mức sưng tấy, nhìn anh lúc này chẳng khác nào "thỏ" nằm trên thớt vùng vẫy một cách vô ích trước mắt "sói con" hung hăng

"Gia... Nguyên nhi... chúng ta không... không thể làm như vậy..." Nhậm Dận Bồng quay mặt sang hướng khác, giọng nói có chút run rẩy.

Nhìn theo từng hành động nhỏ của Nhậm Dận Bồng thấy anh vẫn còn có ý định phản kháng Trương Gia Nguyên liền nắm chặt lấy cằm anh, buộc anh phải quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt mình.

"Anh định dối lòng mình đến bao giờ?" Trương Gia Nguyên hắng giọng, cúi đầu xuống cắn vào xương quai xanh tinh xảo của anh.

"A... hưm..." Nhậm Dận Bồng bất ngờ ăn đau liền rên rỉ một tiếng.

Nghe thấy âm thanh mềm mại phát ra từ miệng anh làm cho khí huyết trong người cậu lại sôi sục, khiến Trương Gia Nguyên không kiềm lòng được lại đặt lên đó thêm một dấu ấn khác.

Lúc nãy anh chỉ cởi áo khoác da bên ngoài nên bây giờ trên người vẫn còn đang mặc một chiếc áo ba lỗ, nó khiến cho khuôn ngực trắng nõn mịn màng như có như không mà lộ ra ngoài không khí.

Làm cho Trương Gia Nguyên không thể nào kiềm lòng được mà luồn một bàn tay vào trong áo để vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của anh, sự tiếp xúc mềm mại lại càng khiến cậu trở nên điên cuồng hơn, hai tay không chút do dự mà xé toạc chiếc áo còn lại trên người anh, cậu tách hai chân anh ra rồi quỳ vào giữa, một tay siết chặt lấy hai cổ tay anh ấn lên đỉnh đầu.

"Vậy em sẽ giúp anh... nhận ra trái tim mình có được không. Anh Trai?" Trương Gia Nguyên ghé môi vào sát vành tai anh, chất giọng trầm thấp đầy mê hoặc khiến Nhậm Dận Bồng như bị thôi miên nhưng đến khi nghe cậu cất lên hai chữ "Anh trai" lại làm cho cả cơ thể anh cứng đờ.

Dường như bí mật bây lâu nay anh chôn giấu đã bị vạch trần, hốc mắt Nhậm Dận Bồng lại càng đỏ lên, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống từng giọt, anh kịch liệt giãy giụa muốn thoát ra khỏi gọng kiềm của người kia nhưng mãi vẫn không được.

"Không được... Gia Nguyên nhi... dừng... dừng lại." Nhậm Dận Bồng gần như hét lên, kịch liệt lắc đầu chối bỏ lời nói của cậu.

Không muốn để cho Nhậm Dận Bồng từ chối mình một cách vô nghĩa nữa Trương Gia Nguyên liền cúi xuống đặt lên môi anh một nụ hôn, nhằm không để anh nói thêm bất cứ lời nào, hơi thở hung hãn một lần nữa ập tới làm cho đầu óc vốn không thanh tĩnh của Nhậm Dận Bồng càng thêm choáng váng, lần này anh gần như bị nụ hôn làm cho ngạt thở vội vã đánh vào lưng cậu vài cái.

Trương Gia Nguyên từng chút từng chút hôn lên trán, mí mắt, chóp mũi, má, khoé miệng, cằm, yết hầu rồi ngừng lại ở cổ, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ vào cổ anh rồi đặt lên đó một nụ hôn khiến cho Nhậm Dận Bồng không khỏi rùng mình, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Thấy anh đã ngoan ngoãn hơn một chút, Trương Gia Nguyên liền thả bàn tay đang siết chặt lấy cổ tay anh ra, đứng dậy cởi hết quần áo trên người quăng xuống đất, còn không quên cởi giúp Nhậm Dận Bồng nốt cái quần còn lại trên người anh ra.

[Gia Nhậm] Không Phải Anh TraiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ