Chap 45: Chỉ chọn một

213 26 7
                                    

Cả hai đã về lại Hàn Quốc, đứng trước ngôi nhà của bản thân được sinh ra và ở suốt mười bảy năm. Momo giờ đây nắm chặt lấy tay mình hít thở một hơi thì có một bàn tay khác đan lấy tay cô vỗ về cùng cô đi vào.

"Con trở về rồi."

Đối diện với ba của mình, Momo có phần ngạc nhiên trên mặt ông đã xuất hiện không ít nếp nhăn, tóc đã có nhiều sợi bạc rồi. 

"MÀY..."

*CHÁT

Ông Hirai vô cùng tức giận khi nghe được cuộc gọi đó biết tin cô đã quay về được mấy ngày rồi nhưng tại sao vẫn chưa thấy mặt. Suy nghĩ chỉ có một khả năng duy nhất con gái ông đi tìm cô gái đó. Qua rất nhiều năm không quên được sao, quá cố chấp rồi. Vừa nhìn thấy người đứng kế bên con gái đã tức giận nay còn tức giận hơn, ông ra tay muốn tát Momo.

"Sao lại ngốc thế này. Đỡ dùm tôi làm gì, em sao rồi."

Đứng yên tại chỗ để mặc ông ấy muốn làm gì cũng được Momo đã biết sớm muộn gì ông cũng cho cô ăn tát, cô đã sẵn sàng nhưng nàng ngốc của cô lại đứng ra đỡ lấy. Cái tát không có nhẹ đâu, rất mạnh khiến Mina phải chao đảo xém ngã nữa làm Momo hoảng sợ không thôi.

"Em không sao."

Ôm lấy má trái cắn chặt môi không để phát ra âm thanh đau đớn, đoán chắc má nàng đã in lấy năm dấu tay của người đàn ông này đi. Nhưng Mina không muốn Momo bị tát đau. Lại thấy gương mặt lo lắng vội trấn an.

"Đứa con trời đánh này sao mày vẫn chấp mê bất ngộ vậy? Tao kì vọng vào mày cho đi ăn học bao nhiêu năm qua mày lại làm tao thất vọng."

Hirai Dong Goo cũng rất bất ngờ khi Mina đưa mặt ra đỡ, lại nhìn thấy Momo lo lắng hỏi han lửa giận càng lớn ông chỉ tay về phía cô mắng chửi.

"Con xin lỗi. Con không thể bỏ cô ấy lần thứ hai được, xin ba hiểu cho con."

"Con yêu em ấy. Mong bác hãy tác thành cho chúng con."

Momo đột ngột quỳ xuống trước mặt ông cả Mina cũng vậy. Đây là lần thứ hai nàng quỳ trước mặt người đàn ông này bỏ qua cái tôi của chính mình, bảy năm trước quỳ một lần trong sự đau khổ tột cùng vì phải rời xa người mình yêu, bảy năm sau lịch sử được tái diễn chỉ khác một điều là người ấy đã quay trở về bên cạnh nàng nhưng nàng không chắc sẽ kéo dài trong bao lâu.

"Không thể bỏ lần thứ hai? Tác thành? HIRAI MOMO đây là cơ hội cuối cùng cho con. Một là tiếp tục làm con ngoan của ba mẹ bỏ cô ta, hai là chọn cô ta bỏ gia đình. Chỉ chọn một, đừng làm ba thất vọng."

Chân mày nhíu lại thành đoàn, trong lòng ông đã đưa ra một cơ hội cuối cùng dành cho cô. Lần cuối cùng lòng tin của ông đặt cược hết vào Momo, ông tin chắc con gái sẽ chọn gia đình bỏ cô ta. Sau đó ông liền ép hôn với một người con trai mà ông quen biết gặp mặt rất nhiều lần trên các phiên toà, cậu ta rất tài giỏi. Người ta có câu bây giờ không có tình cảm thì cưới trước yêu sau cũng chưa muộn phải không. Còn Mina cô ta có thế nào cũng mặc kệ.

"BA...con không thể."

Cả người Momo liên tục thở gấp cô vừa nghe đến cái gì. Đây mà là cơ hội ư, này là bức ép người ta vào đường cùng thì đúng hơn. Nhìn đến gương mặt của ba mình ông có mong chờ và có chút đắc ý lại nhìn sang Mina ánh mắt nàng rõ ràng có mong chờ nhưng lại nhanh giấu nó đi một giây sau không nhìn ra cảm xúc gì nữa, còn lắc nhẹ đầu với cô này là nàng đã muốn từ bỏ sao. Trong lòng Momo hung hăn đau nhói đến thở không nổi. Trước đó cô đã nói có chuyện gì xảy cô cũng sẽ không bỏ nàng đi. Mà gia đình của cô, người đàn ông này đã nuôi cô lớn khôn suốt hai mươi bốn năm qua, ông cho cô tất cả tình thương muốn gì đều được nấy mà nhưng tình yêu của cô ông lại không chấp nhận. 

[Momi] Cô Giáo à! Hãy Yêu Em ĐiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ