Nụ Hôn Đầu

537 41 7
                                    

Ngày hôm đấy, cảnh tượng Trần Vũ khuỵu xuống nền đất trong phòng bệnh tưởng chừng anh chỉ cần đến chậm vài phút nữa thôi thì người kia sẽ liền không chống đỡ được nữa mà ngã gục hoàn toàn, thân ảnh nhỏ bé yếu ớt, đau đớn. Lần đầu tiên anh nhìn thấy Trần Vũ có bộ dạng này. Và khoảnh khắc đó mãi in sâu vào tâm trí của Cố Ngụy.

Các bệnh viện cùng nhau hợp tác, vì mục đích chung mà tổ chức một buổi giao lưu dành cho các vị bác sĩ tài giỏi, có tuổi nghề cao ngoài ra còn đặc biệt tạo cơ hội cho lứa bác sĩ trẻ tuổi, tài năng, có triển vọng học hỏi. Điểm chung đều là những nhân tài, mầm móng đầy triển vọng đại diện cho từng bệnh viện.

Cố Ngụy ngay từ đầu đã từ chối, xin phép được ở lại bệnh viện, ngày thường bệnh viện đã chất đống công việc, anh muốn ở lại giúp những người khác hoàn thành, hơn hết còn lo lắng cho Trần Vũ. Bởi vì đi cũng đồng nghĩa với việc không được nhìn thấy Trần Vũ nhiều ngày liền, lại nói bạn nhỏ mỗi ngày đều rất trông ngóng anh, anh làm sao ở thể yên lòng đi cho được?

Nhưng có nhiều chuyện chúng ta không thể đoán trước được. Vợ của một vị bác sĩ trưởng khoa nọ không may gặp tai nạn, gia đình tính cả vị bác sĩ đó cũng chỉ có ba người, hai vợ chồng và đứa con trai nhỏ ba tháng tuổi, tình thế buộc vị bác sĩ kia không thể tham gia, phải ở lại chăm sóc vợ con. Phàm những buổi lễ quan trọng đều được chuẩn bị kỹ lưỡng tránh xảy ra sơ suất. Danh sách đã có, thiếu vắng dù chỉ một người cũng thể hiện một cách rất rõ ràng.

Cấp trên một mặt khó xử, áy náy tìm đến nói chuyện riêng với Cố Ngụy. Người nọ nhìn anh khó nói, thật cũng không muốn ép buộc anh, trách tình thế gấp rút, ngoài anh cũng không còn ai khác có thể thay thế vị trí kia. Cố Ngụy muốn từ chối, nhưng nhìn vẻ khó xử của người kia, nội tâm anh thở dài, chỉ đành đồng ý.

Hai tuần trời công tác ở nơi xa, từ phòng ngủ đến chỗ ăn đều được sắp xếp nơi khách sạn sang trọng. Có điều làm cách nào cũng không khiến lòng anh vui vẻ, Cố Ngụy mang cả một bụng bất an. Buổi sáng chuyên chú lắng nghe những vị bác sĩ tài giỏi chia sẻ những kinh nghiệm quý giá, từ đó rút ra được nhiều thứ hay ho, bổ ích. Những lúc rảnh rỗi tìm ngay đến Trần Vũ, lắng nghe giọng nói của người thương qua điện thoại. Trần Vũ cũng rất hay gọi điện hỏi thăm anh, toàn hỏi về anh, điển hình anh hôm nay như thế nào? Đã ăn chưa? Ngủ có đủ giấc không? Hay có vui không? Hoàn toàn đều về anh. Rất hiếm khi đề cập đến chính mình, dẫu anh có hỏi, Trần Vũ cũng chỉ trả lời chung chung em rất khoẻ, sau đó tiếp tục hỏi về anh. Mọi lần đều như vậy đến khi kết thúc.

———————-

19h:

Cố Ngụy nhìn đồng hồ trên tay, cũng không trễ, anh bắt một chiếc taxi, địa chỉ hướng bệnh viện nơi có người mà anh ngày đêm nhung nhớ. Chuyến giao lưu lần này kết thúc sớm hơn dự tính, anh cũng không định báo một tiếng với Trần Vũ. Muốn âm thầm quay về, tạo bất ngờ cho ai đó. Tâm trạng vì vậy mà vô cùng hứng khởi, nghĩ đến vẻ mặt của Trần Vũ khi nhìn thấy anh, chẳng phải rất thú vị sao?

Bệnh Nhân Giường Số 5 [ZSWW]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ