Nếu em biến mất

1.2K 85 8
                                    

-"Jin, Jin... KIM SEOKJIN"

-"Hả?!?!"

-"Cậu có nghe tớ nói không, cậu sao vậy? Mua kem xong ngồi đực mặt ra, chảy hết rồi kìa"

SeokJin nhìn lại đã thấy đĩa kem đã tan thành nước, đặt muỗng xuống cậu chóng cằm trầm ngâm suy nghĩ

-"Cậu sao vậy? Hiếm khi thấy cậu suy nghĩ"

-"Ý cậu là tớ không bao giờ dùng não đó hả!"

-"Thì cũng tựa tựa vậy, mà sao nói tớ nghe đi"

Jimin nắm lấy tay cậu mắt mèo long lanh như phản chiếu ánh sao vào khuôn mặt đẹp trai toàn cầu, cậu lưỡng lự một chút rồi thở dài

-"Tự nhiên một ngày có ai đó rơi vào cuộc sống của cậu, người đó luôn ở cạnh luôn chăm sóc cậu luôn rất ân cần, đến nỗi cậu bắt đầu động lòng. Nhưng cậu đem lại cho họ rắc rối to lớn đến nổi chẳng ai, chẳng thứ gì có thể giải quyết... Cậu sẽ làm thế nào để bảo vệ họ"

-"Cậu thích người đó đến mức nào"

-"Tớ... Tớ không biết nữa"

Jimin siết chặt tay cậu hơn miệng nhếp lên một nụ cười kỳ lạ không rõ cảm xúc giọng hạ xuống một tone, chậm rãi nói

-"Nếu như tình cảm cậu dành cho người đó thật sự lớn, có lẽ cách tốt nhất là rời đi. Nếu đúng như lời cậu nói là không thể giải quyết"

SeokJin mím môi chẳng đáp lại, trong thân tâm quặn thắt đến đau. Cậu cũng nghĩ như Jimin nhưng cậu không muốn phải từ biệt hắn, thật sự không muốn...

-----------------Giờ ra về----------------

SeokJin tạm biệt Jimin cùng NamJoon về nhà, đang đi bỗng cậu thấy đường hôm nay lạ quá

-"Ủa chúng ta đang đi đâu vậy"

-"Hôm nay chúng ta dạo phố một chút cho khuây khỏa đầu óc, dạo này sắp thi học kỳ rồi thấy cậu học cũng nhiều hơn nên ra ngoài hít thở chút thôi. Có gì khó khăn cứ nói với tôi tôi sẽ chỉ cho cậu, đừng cố gắng quá sẽ hại sức khỏe lắm"

Ôi là trời kiếm đâu ra chiếc bro xịn xò này đây, SeokJin cảm thấy mình là người may mắn nhất trên đời khi lựa chọn cổng nhà hắn nằm.

Cùng hắn dạo quanh phố Seoul phồn hoa náo nhiệt, ánh tà chiều chíu xuống từng ngóc ngách của con đường, lá trên cành khô nhẹ nhàng lướt theo làn gió đáp xuống nền đất. Cái khung cảnh vàng đỏ này khiến lòng ta đầm xuống, nhẹ tênh

Mà trời dạo này lạnh hơn rất nhiều, mọi thứ chuyển sang đông khiến mũi SeokJin luôn trong trạng thái đỏ ửng. Đang định lấy túi sưởi ấm ra thì có một thứ ấm hơn bao phủ lấy tay cậu đưa vào túi áo hắn

"Trời lạnh rồi, bắt em về làm vợ thôi... Chết nhầm kịch bản"

-"Trời lạnh rồi, nhớ dưỡng môi đó, dạo này môi cậu bắt đầu nứt rồi"

Hắn nhìn thật kỹ ngón tay thon dài từ từ chạm lên cánh môi mọng lướt qua một đường, thay vào đó là ngón tay hắn được không?

NamJoon chưa bao giờ để tâm đến những thứ nhỏ nhặt xung quanh mình kể cả bản thân hắn còn chẳng chăm lo cho ra hồn, vậy mà cậu học quá sức hay chỉ đơn giản là môi bị khô hắn có thể ghi nhớ được

| Cẩm nan nuôi sóc nhỏ của gấu đần | •NAMJIN•Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ