1 - Ta chỉ có đệ và Nhạc Thất là gia đình

694 92 42
                                    

"Thẩm Viên, đệ mau dậy đi. Hôm nay là ngày họp các phong chủ cho ngày nhận đệ tử đấy. Nhạc Thất dặn chúng ta phải đến đúng giờ."

"Vâng... một chút xíu nữa..."

Ngày qua ngày, hai vị phong chủ của Thanh Tĩnh phong đều rất yên vị ở cái vị trí này mà không xảy ra bất kì vấn đề gì phát sinh dù cho nơi này có tới tận hai vị chủ nhân đảm nhiệm.

Vì đây là lời của sư tôn họ nói trước khi quy ẩn, dù cho có là Nhạc Thanh Nguyên thì quyết định này mãi mãi không thể thay đổi từ bậc trưởng bối. Huống hồ những phong chủ khác cũng không có ý kiến gì về việc hai huynh đệ này cùng nhau đảm trách nội vụ Thanh Tĩnh phong nên mọi chuyện rất nhanh đều bình ổn.

"Ngoan, một chút xíu của đệ có khi lại thêm hai khắc. Nhanh chóng dậy nào."

Trong lúc con người ấy vẫn nằm trên giường co ro trong chiếc mền như một con mèo ngái ngủ lười nhác thì con người kia đã hoàn tất việc chỉnh chu y phục, chỉ còn lại mỗi mái tóc đen tuyền hơi rối vẫn chưa được chải chuốc. Thêm vào đó Thẩm Thanh Thu lại còn tự tay lấy một chiếc khăn ra, nhúng nước rồi dùng nó lau lên mặt của vị đệ đệ còn cuộn mình trong mền kia.

"Ca ca... đệ tự làm được..."

Thẩm Viên vì cảm nhận hơi lạnh và ẩm ướt từ khăn nên cũng nheo nheo mắt ngồi dậy. Tay nhận lấy chiếc khăn trên tay Thẩm Thanh Thu rồi lau lau gương mặt của mình.

"Nhanh lên rồi còn giúp ta chải tóc."

"Vâng..."

Nói rồi còn người đó lại ngáp ngắn ngáp dài, chân bước xuống giường rồi thay y phục, chỉnh trang cũng không quá lâu. Gương mặt y cũng trở nên sáng sủa hơn, tay rất nhanh cầm lấy chiếc lược và chải mái tóc đen dài hơn nửa tấm lưng cho Thẩm Thanh Thu. Động tác y chậm rãi lại rất thành thục cứ như đã làm đi làm lại điều này cả trăm cả ngàn lần. Sau đó y giúp con người vẫn giữ nét mặt băng lãnh đó búi tóc lên và cố định nó bằng cây trâm.

"Giờ thì đến lượt đệ."

Nói rồi Thẩm Thanh Thu đứng lên không nhanh không chậm, trực tiếp lấy chiếc lược trên tay y rồi đẩy con người đó ngồi xuống. Thẩm Viên cũng rất thuận theo mà ngồi, để cho ca ca kết nghĩa kia của mình chải mái tóc có phần dài hơn của y vài phân.

Phương thức chải chuốc cũng tương tự, nhưng với Thẩm Viên thì y biết người ca ca kia thực ra là đang dùng cách này để "xoa xoa" mái đầu của mình. Người ca ca này vốn da mặt mỏng, lại không thích nói ra điều thực lòng nên lúc nào cũng lấy lí do chải tóc cho Thẩm Viên mà tiện thể xoa xoa mái đầu người đệ đệ. Nói ra thì cũng có chút đáng yêu, nhưng Thẩm Viên vẫn mong là ca ca của mình có thể thành thực với y hơn.

"Xong chưa?"

"Xong rồi. Đi thôi."

Sau khi cố định lại búi tóc, hai vị huynh đệ lại lần nữa nhìn nhau. Một người cười, một người lại nhắm mắt làm ngơ liếc qua nơi khác. Tay hai người không hẹn mà cùng rút chiết phiến ra che đi nửa gương mặt bước khỏi trúc xá.

"Sư tôn!"

"Chào buổi sáng, sư tôn!"

"Anh Anh, Minh Phàm."

[Song Thẩm] - Ta Vì NgườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ