5 - Đệ chính là chấp niệm của ta

433 56 17
                                    

Những ngày tháng sau đó, thái độ của Thẩm Thanh Thu đối với Lạc Băng Hà luôn là lạnh nhạt không chút thay đổi. Mặc dù đã nghe theo lời Thẩm Viên đối tốt với cậu bé một chút nhưng thực tế phải nói là có như không.

"Ca ca, huynh lại bắt đứa trẻ ấy chạy quanh Thanh Tĩnh phong thay vì giúp đỡ nó hơn một chút sao?"

"Ta là đang giúp nó rèn thể lực."

"Đệ biết đó là cái cớ thôi!"

Thẩm Viên đau đầu ngồi xuống giường, tức giận thì tức giận nhưng chắc chắn y sẽ không quát tháo lên. Đến cuối cùng y cũng chỉ biết thở dài mà ngồi xuống giường, biểu cảm mệt mỏi như không muốn nói chuyện với Thẩm Thanh Thu nữa mà trực tiếp nằm xuống giường.

"Nếu huynh không đối tốt bù đắp cho đứa trẻ thì để đệ làm thay. Thật tình, đối xử tốt với một đứa trẻ thôi có cần phải khó khăn thế không..."

Lời nói từng lúc trở nên nhỏ dần nhỏ dần, bao hậm hực cứ thế nuốt xuống, nằm yên vị trên giường của mình mặc cho con người kia có nghe thấy hay không.

Với tu vi đã ở mức Nguyên Anh trung kì thì tất nhiên Thẩm Thanh Thu có thể nghe được điều y đang nói, chỉ là hắn lựa chọn không đáp. Không nói thêm chính là hắn đang suy nghĩ Thẩm Viên lại thay mình đi đối tốt với tiểu súc sinh, nghĩ nghĩ liền cảm thấy không vui trong lòng.

"Chậc... được rồi. Ngày mai ta sẽ đích thân dạy kiếm cho tiểu tạp chủng coi như bù đắp. Đệ không cần phải đích thân tới."

"Đệ không tin đâu."

Thẩm Viên mặt quay vào trong vách tường, nhưng không khó đoán gương mặt y lúc này trông ra sao. Hẳn nhiên y lại đang giận dỗi, Thẩm Thanh Thu lúc này chỉ biết đỡ trán rồi đi lại gần.

"Lần này ta sẽ làm."

"Không tin."

Thẩm Viên vẫn cứng đầu, tay kéo mền lên cao không thèm quay lại nhìn Thẩm Thanh Thu một cái. Y đã năn nỉ người này đối tốt với đứa trẻ để giúp hắn có hình tượng là bậc sư tôn tốt thế mà hắn vẫn không chịu hiểu ý của y. Chuyện mà Thẩm Thanh Thu đổ chén trà bái sư của đệ tử lỡ như truyền ra ngoài hẳn nhiên sẽ gây ra không ít dị nghị về tính cách của một phong chủ Thanh Tỉnh phong. Nhạc Thanh Nguyên gần đây cũng đã nói cho Thẩm Viên về vấn đề này. Những kẻ ở Huyễn Hoa Cung lúc nào cũng thích tranh đua với Thương Khung Sơn phái, cũng không tiếc làm ra ít chuyện để làm danh tiếng môn phái y trở nên xấu đi trong mắt người đời. Chỉ cần một thông tin không tốt về Thương Khung Sơn lọt ra dù nhỏ đến đâu cũng sẽ bị đám người đó xé to ra giá họa đủ trò.

Nghĩ đến đây Thẩm Viên lại càng thêm chút bực dọc, đôi mắt nheo lại không vui mấy phần.

Nhưng trong lúc còn đang mải mê suy nghĩ, y không biết lực đạo nào kia lại nắm lấy cằm y ép mình nghiêng người, dù rằng không mạnh bạo nhưng đủ để khiến y nhìn ra ngoài.

Bắt gặp gương mặt có mấy phần hao hao giống mình liền không khiến y quá ngạc nhiên, chỉ là không ngờ Thẩm Thanh Thu lại kéo gương mặt y xoay ra như thế. Đôi mắt phượng quen thuộc cứ nhìn vào y chằm chằm quan sát, càng không nói đến là gương mặt của hai người lại rất gần nhau, gần đến độ có thể cảm nhận hơi thở ấm nóng của đối phương khiến Thẩm Viên vô thức giật mình.

[Song Thẩm] - Ta Vì NgườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ