Jimin vừa đưa mắt kiểm tra đồng hồ trên tay, vừa tự oán trách chính bản thân mình sao lại rảnh rỗi đi lo chuyện của thiên hạ đến thế.
Hiện tại đã là 7 giờ 50 phút 32 giây.
Tuyệt thật, anh còn 10 phút là sẽ trễ hẹn với Taehyung, nhưng rõ ràng thì chạy từ bờ biển về trung tâm thành phố với vận tốc an toàn thì phải mất đến 15 phút và thêm 5 phút nữa để đến Waves.
Taehyung chắc sẽ lột sạch quần áo của anh rồi treo lên mấy ngọn hải đăng ngoài biển nếu cậu ta nghĩ Jimin cho mình leo cây mất.
Sẽ có chút khó tin khi trước đây việc từ đây tới Waves với Jimin chỉ mất khoảng 10 phút, anh bao giờ cũng luôn tự hào với kỹ thuật lái xe như lái trực thăng của chính mình.
Những cung đường ngoằn ngoèo chạy dọc biển Busan là thứ Jimin tự tin mình nắm trong lòng bàn tay nhất, đến mức anh nghĩ cho dù có nhắm mắt thì bản thân vẫn có thể chạy đua với mấy con cá heo láo toét ngoài kia.
Thế nhưng hiện tại thì điều đó không khả thi.
Làm sao bản thân có thể đưa chân tăng ga hết mức khi trên xe bây giờ đang chở trẻ vị thành niên chứ.
Cậu ta hiện tại cứ như một con thỏ trắng ngoan ngoãn, hai tay đưa lên nắm lấy sợi dây an toàn ngang ngực mình, đôi con ngươi chăm chú nhìn anh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và ngô nghê.
Chết tiệt, thằng nhóc mà ngồi xem mình lái xe với vận tốc như rùa bò thế này mãi thì đến bao giờ mới tới nơi được chứ.
"Tôi tăng tốc nhanh hơn chút thì nhóc vẫn ổn chứ?"
Jimin vừa nói vừa quan sát biểu cảm của người bên cạnh, chính mình lại có phần gấp gáp khi hai tay siết chặt vô lăng, bản thân chỉ chờ cái gật đầu của người kia thì sẽ lập tức nhấn ga tăng tốc.
"Cứ như thế này được không ạ? Nhanh quá em có chút sợ."
"..."
Được rồi, tất cả là tại mày chứ còn ai nữa.
Muốn trách thì trách cái bản tính che chở của một người ba đột nhiên trỗi dậy trong mày đi Jimin.
Ổn thôi, thêm một đứa con như cậu ta thì ngoài việc dám bỏ nhà ra đi thì cũng tốt đấy chứ, ít nhất thì Jihyun nhà anh sẽ có thêm một người anh khác cha khác mẹ.
Nhưng rõ ràng thì dù có khổ sở với cái tốc độ này thế nào thì lương tâm Jimin vẫn không cho phép anh sẽ phóng xe như bay giống những lần trước.
Jungkook không giống anh, cậu ta còn nhiều thứ tốt đẹp phía trước hơn việc nằm dưới lòng đại dương lạnh lẽo với chiếc xe cùng một ông chú xa lạ.
Jimin không cố thể hiện mình là một người lớn tốt bụng trước mặt cậu, nhưng anh cũng chắc chắn bản thân dù là lúc này hay ban nãy vẫn không thể bỏ lại nhóc một mình ngoài kia khi màn đêm đã bắt đầu buông xuống.
Có lẽ bây giờ tâm trạng của cậu ta đã ổn hơn, nhưng cái biểu cảm này thì chắc là đang suy nghĩ sẽ về nhà đối mặt với ba mẹ thế nào chứ gì.
Không hiểu vì sao Jimin đột nhiên lại rầu rĩ khi nghĩ đến Jihyun của anh, làm sao đây khi một lúc nào đó nó cũng đến cái tuổi phá nhà phá cửa như cậu ta nhỉ.
BẠN ĐANG ĐỌC
YOU ARE MY YOUTH [KOOKMIN]
Fanfic"Jungkook tôi hơn cậu tận 9 tuổi đấy!" "Cả đời của em cũng đều dành cho anh rồi, vậy thì 9 năm nhỏ bé đó có vấn đề gì chứ Jimin?" *Truyện của Nujin* ❌KHÔNG MANG TRUYỆN ĐI VỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO❌ Cảm ơn bìa đến từ nhà tại trợ @iamplinh