Biến mất

1K 142 13
                                    

____________


"Đưa nó cho tao."

"Không muốn."

"Nhưng mà rõ ràng là Kakuchou mua cho tao mà?"

"Kakuchou không thể thấy anh vì vậy thứ này phải là mua cho em."

Izana phồng má giận dỗi khi nhìn Mikey đang thản nhiên ăn kem đá bào của mình. Rõ ràng là Kakuchou mua cho anh mà!

"Thích ăn như vậy sao?"

Mikey hứng thú nhìn vẻ mặt của anh. Cậu múc một phần kem đưa về phía Izana. "Cho anh."

Izana không dám tin mà nhìn cậu. "Tao cũng có ăn được đâu?" Mikey gật đầu mỉm cười. "Đúng vậy, em biết mà."

Rồi cậu đưa phần kem đó vào miệng mình và tiếp tục ăn. Hai người cứ như vậy ngồi một lúc lâu trên băng ghế đá lạnh. Đợi đến khi Kakuchou tìm đến, Mikey đã ăn xong phần kem đá bào.

"Sanzu đang tìm mày."

Kakuchou nói với cậu ta. Mikey đứng lên, phủi lớp tuyết trên người xuống sau đó đưa hộp kem rỗng cho hắn ta. Như có như không mà vô ý hỏi Kakuchou.

"Ngon đấy. Mày mua cho ai à?"

Kakuchou ngẩn ra, Mikey thấy hắn ta có vẻ ngập ngừng thì trong lòng dâng lên một trận khó chịu. Và sự khó chịu đó càng dâng cao khi nghe thấy câu trả lời.

"Ừ. Tao mua cho Izana."

Mikey nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của người đang lơ lửng bên cạnh Kakuchou rồi lại nhìn sự dịu dàng hiếm có trong mắt hắn ta. Không hiểu sao, cậu ta cảm thấy có chút tức giận.

"Izana đã chết rồi."

Thân hình của người kia chợt cứng lại. Kakuchou thở dài bước đến vứt hộp kem rỗng vào thùng rác. "Tao biết."

Izana đưa tay lên xuyên qua gương mặt của hắn ta. Biết rồi thì quên tao đi chứ, đồ ngốc này...

"Nhưng mà mày biết không Mikey." Kakuchou đột nhiên mỉm cười, đưa tay đón lấy bông tuyết đang rơi xuống. "Chẳng hiểu sao tao cứ có cảm giác nó vẫn đang ở bên tao."

Đáy mắt Mikey tối đi vài phần. Cậu nhìn Izana đang khúc khích cười bên cạnh, giọng nhàn nhạt hỏi hắn ta. "Vậy à? Hai người quả nhiên rất thân thiết nhỉ."

"Mikey?"

"Về thôi. Tao lạnh rồi."

Kakuchou khó hiểu nhìn bóng lưng  Mikey rời đi. Điện thoại trong túi áo rung lên. Hắn ta nhìn vào màn hình rồi cau mày tắt máy chạy theo cậu ta.

Sanzu và Kokonoi đánh ánh mắt cho nhau hơi nuốt khan mà quan sát gương chiếu hậu trong xe. Từ lúc Mikey lên xe trở về căn cứ, áp suất quanh cậu càng ngày càng giảm. Sự khó chịu không thèm che giấu mà hiện rõ trên mặt. Đôi lúc còn nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó rồi lại nhăn mặt tặc lưỡi.

Đúng vậy. Mikey đang thật sự khó chịu. Bởi vì cái người mà ai cũng biết là ai đấy lại biến mất một lần nữa rồi. Có lẽ bây giờ anh ta đang ở trong xe của Kakuchou cũng nên. Chưa bao giờ cậu ghét cái thể trạng của Izana như lúc này. Tùy ý biến mất mà không thèm nói câu nào.

(MikeyIzanaKaku) Cho Đến Khi Gục NgãNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ