Chương 15

2K 146 18
                                    

Tại Lạp gia

Trời đã về khuya phòng ai nấy đều tắt đèn đi ngủ riêng chỉ có phòng ông bà cả là vẫn còn vọng ra ánh sáng của ngọn đèn dầu hiu hắt. Bóng ông cả ngồi trên chiếc bàn trà đôi mắt suy tư nhìn ra phía ngoài khung cửa sổ. Bà cả giữa đêm giật mình thức giấc thấy ông còn ngôi nên bước lại hỏi han.

- Ông , sao giờ này chưa ngủ? Tui thấy mấy rày ông buồn rầu chuyện gì lắm đa

Nghe tiếng bà ông cả quay nhìn gương mặt trầm tư, tiếng thở dài thường thượt:

- Hơizzz... tui đang rầu cho thằng ba, nó cứ ăn chơi hoài thì tui e tương lai mù mịch

Bà cả ngồi xuống ghế rót ly trà uống một ngụm rồi lắc đầu

- Tánh nết nó do bà ba cứ nuông chiều nên sanh ra hư

- Phải chi thằng ba được một góc như thằng cả, con hai , con út thì tui đỡ lo bấy mấy

- Thôi ông cả đừng quá buồn phiền, âu thì cứ cho nó là số mệnh đi. Mệnh nó giàu sang hay bần hèn thì tương lai nó chịu.

- Bà nói cũng phải. À mà chuyện con út, nó về tui với bà biết nói mần sao cho đặng đây...

- Tui lo quá ông à, Lệ Sa mà biết chắc nó không chịu nổi đâu. Thiệt tình là khổ quá mà.

Bà cả hồi tưởng lại chuyện hai tháng trước. Buổi sáng hôm nọ bà cả đương ngồi uống nước trà nói chuyện với bà hai thì thằng Đực gia đin trong nhà chạy hấp tấp vào trong báo chuyện nhà ông Phác bị người ta đốt cháy rụi ở ngoài làng người ta đồn ồn cả lên. Bà cả không tin vì mới hôm qua còn thấy Thái Anh mang trái cây qua bếu mà. Bà cả, bà hai, mợ hai Trân Ni vội vàng cùng thằng Đực đến nhà ông Phác xem tình hình. Đến nơi nhìn cảnh tượng trước mắt khiến ai nấy không thốt nên lời, căn nhà ông Phác cư ngụ nay chỉ còn đống tro tàn, vài ngọn lửa còn cháy tí tách. Người ta không tìm được xác cả gia đình ông Phác e là đã hóa ra tro.

Trở về thực tại, nghĩ đến chuyện cô út Lệ Sa còn du học ở phương Tây mà trở về đây hay tin dữ này chắc cô chịu không nổi mất. Đôi uyên ương hạnh phúc chưa được bao lâu mà đã phải chia lìa âm dương cách biệt, thật xót thương cho số kiếp của cô và nàng.

Chuyện nhà ông Phác đã báo lên quan trên sai người xuống điều tra nhưng vẫn chưa tìm ra manh mối, suy đoán ban đầu có lẽ do xảy ra sự số ngã đèn dầu đêm khuya nên không ai kịp phát hiện mới xảy ra cớ sự như vậy. Mà nói cho cùng thì đây cũng là suy đoán của mấy lão niên trong làng, còn mấy bà tám thì đồn nói nhà ông Phác gây thù chuốc oán với ai nên người ta mới ám hại, lại có kẻ mê tín dị đoan thì cho là do ma do quỷ làm vì nhà ổng ở tận trong đồng ruộng hoang vắng....

---

- Cầm lấy tiền rồi biến khỏi cái xứ này

- Dạ, con biết rồi bà tư

-Nhớ câm cái miệng lại, bằng không thì...

Bà tư đưa tay ra hiệu cắt cổ, thằng gia đinh sợ hãi nhận tiền rồi cuốn gói rời khỏi làng mà đi ngay trong đêm.

Ánh đèn dầu soi bóng bà tư Lan đương ngồi nhìn ra khoảng trời không nở một nụ cười đầy gian ác: - Tụi mày đường có trách tao, có trách thì trách con Thái Anh không biết thân biết phận còn rù quến Lệ Sa của tao...
Đôi mắt bà tư trừng lên nhìn tấm ảnh của cô : -Lạp Lệ Sa, cả cuộc đời này em mãi mãi là của tôi. Kẻ nào dám cản trở đôi ta thì...tôi sẽ giết nó .

Tiếng cười của bà ta trong đêm vang lên the thé làm sởn gai óc . Vì yêu bà ta bất chấp bàn tay mình nhuống máu.

 Vì yêu bà ta bất chấp bàn tay mình nhuống máu

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
THƯƠNG LẮM MÌNH ƠINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ