35

16.4K 621 40
                                    

Ánh nắng của buổi sớm và từng cơn gió lạnh của mùa đông, chúng hoà quyện lại cùng nhau tạo nên một mùa đông không tồi. Người đàn ông với vết thương ngay bụng, ngồi một mình nơi góc cửa sổ, trên tay là điếu thuốc tàn một nửa.

"Chú Kim! Ai cho chú tùy tiện hút thuốc ở bệnh viện vậy?"

Cậu từ ngoài bước vào nhìn thấy làn khói trên không trung, đoán chắc ra được phần nào lại gần giật mạnh điếu thuốc từ tay hắn, quăng nó xuống đất lấy chân mình di mạnh xuống

"Jungkook" - Hắn nhẹ giọng

"Tôi nghe" - Cậu mặt cau có nhìn hắn

"Nếu bây giờ...tôi không còn trên đời nữa liệu em có buồn không?"

"...."

"Chú đừng nói tầm bậy nữa, lên giường nằm nghỉ đi, tôi lấy đồ ăn ra cho chú" - Cậu nói rồi xoay người đi về phía bàn

Hắn chỉ biết cười rồi nghe theo lời Jungkook lên giường nằm nghỉ. Cậu đi lại ngồi cạnh giường đặt đồ ăn lên chiếc bàn ngay cạnh

"Chú ăn đi rồi uống thuốc, vậy sẽ mau khỏi bệnh hơn"

"Cảm ơn em Jungkook"

"Không cần cảm ơn"

Hắn nhoẻn miệng cười rồi ăn lấy đồ cậu làm, chúng vẫn như thế, vẫn hương vị mà vài năm trước cậu làm cho hắn

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cậu ngồi dậy tiến về phía cửa và mở nó ra

"Choi Soobin? Có vẻ như dạo này anh thích đến đây quá ha" - Cậu nói với giọng điệu đùa giỡn

"Vâng cậu Jeon...nếu cậu không phiền có thể cho tôi nói chuyện riêng với Kim tổng một chút được không?"

"Được"

Cậu nói rồi xoay đầu lại nhìn hắn, sau đó từng bước ra ngoài. Choi Soobin lúc này từng bước nặng nề tiến vào phòng bệnh, cho đến khi đến ngay chiếc ghế cạnh giường bệnh, anh không gắng gượng nổi khụy xuống vai bất chợt run lên

"Cậu khóc sao Choi Soobin?" - Hắn gượng cười nhìn anh

"Kim tổng làm ơn, ngày làm phẫu thuật đi được không? Tôi..tôi sẽ làm phẫu thuật ghép tủy máu cho ngài.."

Anh nước mắt lưng tròng, tuy giọng nói có chút run lên nhưng anh vẫn cố gắng thốt ra từng câu hoàn chỉnh. Nước mắt chảy dài ướt đẫm sàn nhà, hắn nhìn cảnh này thật sự rất khó xử. Hắn biết cho dù bệnh tình của mình có cố gắng đến đâu thì tỉ lệ phần trăm thành công rất ít.

"Tôi biết cậu lo cho tôi nhưng chẳng phải bác sĩ đã nói rồi sao? Vẫn có thể chắc chắn là sẽ thành công, nhưng tủy phù hợp còn chẳng có lấy đâu ra thành công?"

"Tôi sẽ đi tìm kiếm cho ngài..."

"Nếu như cuộc đời tôi đã định sẵn cả đời này không toàn vẹn hạnh phúc, thì dù có cố gắng cách mấy cũng chẳng có gì gọi là hạnh phúc thật sự!"

Hắn đưa mắt ra phía ngoài cửa sổ, gắng gượng cho bản thân không rơi nước mắt, hắn biết rõ bệnh tình của mình dù có thành công thì cũng chẳng có tủy nào phù hợp. Nếu như phải chết, hắn muốn chết trong lòng của người mình thương

Bé Con Của Chú Kim Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ