CHƯƠNG 53: TRỜI SINH MỘT ĐÔI (P6)

28 5 0
                                    


"Lâm Lâm, lần trước chính cô ấy giúp ba đó." Sau khi ăn xong bữa ăn 'khách và chủ đều vui' ở phố Baker, Irene và Argyi liền trở lại khách sạn. Trùng hợp thay, họ gặp được cô gái nhiệt tình trợ giúp Argyi khi nãy, lần này ông mời người ta vào ngồi chơi, cô gái nhà người ta cũng không từ chối, ngay sau đó, Argyi rất tự nhiên giới thiệu cô gái này cho con gái cưng nhà ông.

Sắc mặt của Irene thoạt nhìn không có gì thay đổi, nhưng cô Moriarty nhìn chằm chằm vào cô đã bắt gặp đồng tử khẽ thu nhỏ lại của cô, y vươn tay ra chào hỏi đơn giản: "Hi ~"

Irene treo trên mặt nụ cười khách sáo có lễ, tiếng Anh nói ra cực kỳ lưu loát: "Rất vui khi được gặp cô, cũng rất cảm ơn cô đã giúp ba tôi."

Moriarty cũng diễn kịch theo Irene, hắn còn nói tiếng Trung đơn giản nữa kia, chỉ là phát âm không quá chuẩn mà thôi. Argyi vốn đã thích thằng nhóc rất có tâm tiến tới này, lần này ấn tượng tốt dành cho y càng tăng lên gấp bội ⸺ ừm, Sherlock nói tiếng Trung tương đối lưu loát, kết quả bị Argyi nói thành không khoa học ⸺ Argyi còn sửa lại cách phát aam cho cô Moriarty, không tỏ vẻ quá cao lãnh nữa, còn chừa thời gian truyền âm cho con gái cưng nhà ông: "Lâm Lâm, con mở to hai mắt ra mà xem, hành vi của hắn gọi là gì, hoàn toàn là tới cửa khiêu khích, quả thực phát rồi!"

⸺ Làm rất tốt!

Irene không để ý ba ba cô truyền âm, sau khi Moriarty ngây người hai phút rồi ngượng ngùng cười cười nói phải rời đi, cô do dự mười giây, quyết đoán đuổi theo.

Moriarty hoàn toàn không bất ngờ khi thấy Irene đuổi theo, y cười hì hì đánh giá cô: "Hmmm, không thể không nói, cô Ngải, cô luôn cho tôi niềm vui bất ngờ, cô không biết tôi vui thế nào khi được gặp lại cô đâu."

"Tôi đã nhìn ra," Irene dừng chút rồi nói tiếp, "Thành ý của anh."

Moriarty nghe ra được ý ngoài lời của Irene, y còn lâu mới thấy nửa phần xấu hổ vì bộ dạng hiện tại của mình, ngược lại còn tiện tay sửa sang lại cái khăn quàng cổ màu đen che đậy hầu kết, nhưng miệng vẫn nói ra lời xin lỗi: "Là lỗi của tôi, nhưng mà muốn tránh được ban trai thân ái của cô, tôi luôn phải ngụy trang đôi chút, không phải sao? Lần này tôi hy sinh lớn đến vậy để được gặp cô, là vì muốn chân thành mời cô đi ăn tối với tôi, hai ta nói chuyện rõ ràng với nhau đi, ừm, bé James đã mong cuộc nói chuyện này từ rất lâu rồi, cho nên cô sẽ không làm bé James thất vọng đâu, phải không Irene thân ái ~"

Irene không lập tức nói chuyện.

Moriarty cau mày, tủi thân như đứa bé không được đồ chơi: "Tôi thật sự rất thực lòng mời cô, cô không thể từ chối tôi!" Hắn không cho cự tuyệt tới gần Irene, chớp cặp mắt to ướt át trông rất vô tội, "Cô biết không? Tôi rất thích bác Ngải đó."

Moriarty sung sướng phát hiện gương mặt luôn bình tĩnh của Irene xuất hiện một cái khe, tuy chỉ trong chớp mắt, nhưng vậy đã đủ rồi. Y cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Cô sẽ là cô bé ngoan, đúng hay không? Daddy thích bé ngoan hơn đó ~"

Irene nắm chặt cái tay trong túi áo khoác, nhìn thật sâu vào Moriarty: "Như anh mong muốn, anh Moriarty."

Moriarty mếu máo: "Đừng lại lẫm như thế chứ, cục cưng, tôi tin rằng chúng ta sẽ ở chung vui vẻ với nhau." Y nói xong lại vui vẻ, "Tôi đã gấp không chờ nổi bữa tối của chúng ta rồi, xin cho phép tôi về chuẩn bị kỹ càng một phen, cô bé ~" y cứ thế nghênh ngang đi ra ngoài, mới vừa đi hai bước lại lui về, ra vẻ hiếu học nói tiếp: "Hmmm, 'cung kính không bằng tuân mệnh' rất phù hợp với tình huống hiện tại, đúng không? Tiếng Trung thật sự rất thú vị đó."

[TỔNG] ĐÚNG THẬT THẤY QUỶ (EDIT)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ