Chương 67: Vạn tượng thiên - Thất

49 5 0
                                    

Tiểu phiên ngoại trước khi mở màn.

Khi Lãnh Tịnh còn nhỏ, Lãnh Thanh Thanh từng kể những câu chuyện trước khi ngủ cho nhi tử nghe.

Nghe nói khi còn đồng niên, xà ba thường xuyên ôm ấu ấu long, hóng mát bên hồ, còn kể chuyện trước khi ngủ cho nhi tử. Như sau:

"Rất lâu rất lâu về trước, có một tiểu bạch thỏ thiện lương, mỗi ngày gặm củ cải trắng mơn mởn, sống rất hạnh phúc. Nhưng mà, có một ngày, có một thợ săn đáng ghét, bắn chết cha nương của tiểu bạch thỏ. Tiểu bạch thỏ vô cùng thương tâm, thế là khắc khổ tu luyện, phát thệ nhất định sẽ báo thù cho cha nương mình!"

Ấu ấu long cắn đồ chơi cha cho mình, không hiểu 'ô ô' kêu lên.

Lãnh Thanh Thanh tiếp tục thâm trầm nói: "Nhưng mà, tiểu bạch thỏ tu luyện năm trăm năm sau, thợ săn đó đã chết rồi."

Đám yêu quái nhà quê vây quanh nghe kể chuyện tập thể đều 囧.

"Nhưng mà nhưng mà, tiểu bạch thỏ cũng vô cùng khắc khổ đi tìm chuyển thế của thù nhân." Lãnh Thanh Thanh nói, "Tiểu bạch thỏ quyết định trước tiếp cận thù nhân, sau đó phải có được tín nhiệm của thù nhân, tiếp theo lại giết cả nhà thù nhân. Thế là tiểu bạch thỏ liền biến thành mỹ thiếu niên gả cho thù nhân đã là phú thương!"

"Oa ô." Ấu ấu long có nghe mà không có hiểu.

"Thế là, tiểu bạch thỏ liền gả cho thù nhân đó." Lãnh Thanh Thanh nói. Yêu quái nghe đều 囧.

"Tình cảm của họ rất tốt, sống với nhau hai mươi năm, còn nhận nuôi một nhi tử khả ái. Sau đó có một ngày, tiểu bạch thỏ đột nhiên nói với phú thương: "Ngươi là thù nhân của ta! Những nhân loại tham lam vạn ác ích kỷ xấu xa các ngươi! Ta phải khiến ngươi nếm trải tư vị thống khổ nhất! Chính là bị ta phản bội! Ta muốn giết hết toàn gia ngươi!"

Phú thương vô cùng tuyệt vọng, lúc này, dưỡng tử của bọn họ đột nhiên xông vào, cầm dao phay chỉ tiểu bạch thỏ nói: "Ngươi mới là thù nhân của ta! Ngươi giết hết toàn gia ta! Ta phải cho ngươi nếm thử tư vị bị chí thân phản bội! Ta phải giết ngươi!" Xà ba nói năng sinh động.

"Đó là chuyện gì? Tại sao dưỡng tử của họ lại muốn giết tiểu bạch thỏ chứ?" Yêu quái xung quanh không hiểu.

Xà ba cười lạnh một tiếng, cố ý ra vẻ huyền ảo nói: "Vì dưỡng tử của họ là củ cải tinh, tiểu bạch thỏ trước kia đã ăn hết cả nhà củ cải a!"

Các yêu quái đều囧 ngã ngữa, hầu như không ai dậy nổi.

......................................

Hỉ yến nhanh chóng không tầm thường được tiến hành náo nhiệt trong viện tử, rất nhanh, một đám yêu quái hồ ly nâng hỉ bào đỏ thắm đi vào, nhanh chóng mặc hỉ phục cho Lãnh Thanh Thanh, thay bào tử đỏ cho Lãnh Tịnh, thậm chí cũng quấn tơ lụa đỏ lên cho Bạch Điêu, sau đó chen chen chút chút đẩy Lãnh Thanh Thanh ra ngoài, để y đi nghênh thân.

Lãnh Thanh Thanh bị những yêu quái này đẩy đến trước đại môn, trên người cũng đeo hoa đỏ bự, nhưng lại vẻ mặt hoang mang, Lãnh Tịnh đi kèm, đứng trước cửa một lúc, liền không kiên nhẫn quay vào nhà. Ai biết, căn nhà tứ gian cũng bị các yêu quái bố trí thành tân phòng hỉ khánh, không để Lãnh Tịnh đi vào, nói là chỉ có tân nhân mới có thể tiến vào.

Lãnh Tịnh buồn bực ngồi trước cửa, nhìn một đám yêu quái tạp nham.

"Ngươi là thiếu gia của tân lang gia đúng không? Nếu không trước về thiên phòng nghỉ ngơi đi?" Chủ ban yêu quái là dã trư rất tình cảm, hảo tâm nói với Lãnh Tịnh.

"Các ngươi huyên náo ngang nhiên như thế, bách tính gần đây sẽ không phát hiện sao?" Lãnh Tịnh hỏi.

"Thiếu gia ngươi chưa nghe qua truyền thuyết hồ ly giá nữ sao? Khi yêu quái chúng ta thành thân, phàm nhân đều bị mị hồn thuật khiến cho buồn ngủ a!" Dã trư giải thích.

Lãnh Tịnh nhíu chặt mày, không nói một tiếng ngồi trước cửa, ngược lại có không ít tiểu yêu ngốc nghếch mê đắm hắn, to gan tiếp cận muốn bắt chuyện, ai sợ xấu hổ thì trốn một bên lặng lẽ nhìn hắn, hy vọng vị bạch long vương tử này có thể nhìn mình một cái, cũng đã thỏa mãn.

Nhưng Lãnh Tịnh chỉ một lòng quan tâm tình hình ngoài cửa, một chút cũng không để ý tới đám yêu quái này.

Lãnh Thanh Thanh thì ngốc nghếch đeo hoa đỏ đứng bên ngoài, nhìn con đường tràn đầy sương mù, trên đại môn nhà mình còn treo đèn ***g đỏ, tuy trong viện ngồi đầy tân khách, ăn uống linh đình, nhưng cỗ yêu khí quái dị lại xua không tan, dưới trăng tròn, sương mỏng như sa, trạch đệ hỉ khánh lại có vài phần yêu dị bất thường.

Lãnh Tịnh thoát khỏi đám tiểu yêu triền quấn, cũng bưng một cái ghế ra trước cửa, hai phụ tử liền ở trước cửa lặng lẽ đợi.

"Tiểu Tịnh..." Lãnh Thanh Thanh muốn nói lại thôi.

Lãnh Tịnh hung tợn nói: "Cái gì?"

"Không có gì..." Lãnh Thanh Thanh hai tay không biết đặt ở đâu, không biết làm sao đứng ở đó, giống như đã làm sai chuyện gì.

Khi hai phụ tử đang thầm kình nhau, trong con đường xa xa truyền tới tiếng đánh trống thổi kèn.

"Tiểu Tịnh! Ta nhất định sẽ đối tối với ngươi! Tuyệt đối sẽ không thiên vị! Tuyệt đối không ngược đãi ngươi! Tuyệt sẽ không để hậu nương ngược đãi ngươi! Ngươi bị đánh mắng nhất định phải nói với cha! Ngươi mới là trưởng tử của cha, tương lai gia sản của cha đều cho ngươi!" Lãnh Thanh Thanh đột nhiên nắm tay Lãnh Tịnh nói liên mồm.

Lãnh Tịnh mới đầu còn tức tới ngực phập phồng, nghe xong lại cười lạnh. Đẩy tay Lãnh Thanh Thanh ra, tự mình ngồi ở bậc cạnh đó.

"Tiểu Tịnh, ngươi ăn kẹo không?" Lãnh Thanh Thanh không thức thời đi lấy lòng, lấy kẹo trong lòng ra tới gần hắn.

Lãnh Tịnh dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn y, tới mức Lãnh Thanh Thanh đổ mồ hôi ào ào.

[Đam-Hoàn] NUÔI DƯỠNG XÀ BẢO BẢO HẮC HOÁNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ