C32

200 11 0
                                    


"Thiếu đông gia " Khi Bạch Điêu thấy Lãnh Tịnh đeo túi hành trang trở về hậu môn khách ***, liền kích động chạy tới ôm chân Lãnh Tịnh.

Nhưng Bạch Điêu lập tức phản ứng lại, từ lúc Lãnh Tịnh đi khỏi cho tới bây giờ trở về mới chỉ qua có nửa ngày mà thôi, mặt trời còn chưa xuống núi kìa!

Lãnh Tịnh ném bao hành trang lên đầu Bạch Điêu, thoát ngoại y đầy bụi bặm xuống, lúc này mới cảm thấy được dưới sườn ẩn ẩn phát đau, đó là chỗ hắn đã dứt vảy ra.

"Ta muốn đi nghỉ ngơi, ngươi chuẩn bị giường nệm cho ta. Làm chút gì đó ngon ngon qua đây." Lãnh Tịnh phân phó, hắn tuyệt đối không phải là một chủ nhân có thể chịu khổ.

Khi Lãnh Thanh Thanh tỉnh lại, đã là ba ngày sau.

Lãnh Tịnh làm một cái giường lớn ở khách thính bên ngoài, nằm trên giường nghỉ ngơi ba ngày, ăn cơm, ăn vặt, xem nhàn thư, ngủ. Tất cả, đều khiến Tô Lạc đã biến thành trạng thái nửa u linh cảm thấy không thể tin nổi.

Hắn vốn cho rằng bạch long có thể cứu thế giới nhất định là một vị cường giả nghiêm túc cao ngạo không thể tiếp cận, nhưng hiện tại xem ra, con bạch long này hoàn toàn là một gia hỏa theo phái hưởng thụ!

Không chỉ như thế, khi hắn muốn thử khuyên bảo, bạch long sẽ dùng ánh mắt rất đáng sợ trừng hắn.

Một loại cảm giác gần như tuyệt vọng đang lan tràn trong lòng Tô Lạc, hắn không tin mình và Long đế, Họa Vân khổ sở phấn đấu nhiều năm như thế, chịu nhiều khổ sở như thế, kết quả bạch long tìm được là một người như vậy... hắn không cam tâm! Hắn nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của ba người! Cho dù có hồn phi phách tán, hắn cũng phải khiến Lãnh Tịnh cứu thế giới!!

Thế là, Tô Lạc cắn chặt môi dưới, quỳ trước mặt Lãnh Tịnh nói: "Bạch long, cầu ngươi..." Ngay lúc này____

"Tiểu Tịnh a a a a a " Tiếng gọi tràn đầy sức sống của Lãnh Thanh Thanh từ trong nội thất truyền ra, một thân ảnh nhanh chóng nhào tới, hoàn toàn PIA (đá văng) Tô Lạc sang một bên.

"Tiểu Tịnh! Bạch Điêu đã nói cho ta biết chuyện con làm rồi! Sao con có thể ngốc như thế a! Sao có thể tổn thương bản thân!?" Lãnh Thanh Thanh thủ bên cạnh hắn, nước mắt lưng tròng nói.

"Ngươi không sao ta đã yên tâm rồi." Lãnh Tịnh phun vỏ dưa hấu ra, ném nhàn thư sang một bên, trên mặt là nhàn định bất biến.

Lãnh Thanh Thanh rơi lệ nói: "Cha không cho phép con làm thế nữa! Chỉ cần con khỏe mạnh, cha sao cũng được cả... cha chỉ cần con có thể bình an trưởng thành... chỉ cần con bình an... 55555... thiên giới gì đó mẹ nó biến hết đi! Truyền thuyết bạch long gì đó mẹ nó biến hết đi! Con chính là Tiểu Tịnh, là hảo nhi tử của cha, là sửu tiểu xà của nhà ta! Chúng ta chỉ cần khoái khoái lạc lạc sống qua ngày là được!!"

Tô Lạc nghe tới ù đầu, hắn đứng lên, nói: "Ngươi... sao ngươi có thể nói những lời đó với hắn! Dị biến của thiên giới nếu không ngăn cản, thiên hạ thương sinh đều sẽ..."

"Cút đi! Đồ xấu xa! Tiểu Tịnh nhà ta lại không phải là công cụ! Nó là nhi tử của ta, nó phải khoái khoái lạc lạc trưởng thành! Ngươi cút đi! Thần tiên các ngươi để làm gì! Vấn đề của mình thì tự mình giải quyết đi!" Lãnh Thanh Thanh nổi bão, cãi nhau với Tô Lạc.

"Câm miệng hết đi." Lãnh Tịnh ngắt đứt cuộc tranh cãi của họ, sau đó nói với Tô Lạc: "Chuyện của thiên giới trước bỏ qua một bên, hiện tại ta phải nghỉ ngơi. Ngươi cũng mau tìm nơi trú thân đi, nếu không thật sự sẽ hồn phi phách tán. Đợi những chuyện này xử lý xong rồi, lại lo tới chuyện thiên giới cũng không muộn."

"Được thôi." Tô Lạc lo lắng gật đầu, đi ra khỏi cửa.

"Tiểu Tịnh, cha sẽ bồi thường cho con thật tốt..." Lãnh Thanh Thanh ôm mặt Lãnh Tịnh cọ a cọ.

Nửa canh giờ sau, Lãnh Thanh Thanh bày ra một bàn đầy ấp mì__ Có mì sợi gà, mì vi cá, mì nhân sâm, mì linh chi... toàn bộ là mì.

Lãnh Tịnh ngáp một cái, dần dần trượt lại vào ổ chăn.

Thời gian nghỉ ngơi của Lãnh Tịnh thật sự là quá thoải mái, có cha thân sủng ái trăm y trăm thuận ở bên, ăn uống đều không cần phải lo, động động ngón tay Lãnh Thanh Thanh sẽ lắc mông chạy tới, thực sự là quá tiện dụng. Lãnh Tịnh gác chân lên, gối vào gối đầu hồ ly, nằm trên giường trong phòng hưởng thụ thời gian nhàn hạ.

Số lần Lãnh Thanh Thanh ra ngoài gần đây rất nhiều, không biết đang làm trò gì. Đó, Lãnh Thanh Thanh lại hùng hùng hổ hổ ra ngoài rồi.

"Tiểu Tịnh, tối nay ta có lễ vật tặng cho con nha!" Lãnh Thanh Thanh thần bí nói.

"Ngô." Lãnh Tịnh không để tâm lắm, đang bỏ long túc tô vào miệng (bánh râu rồng). Lãnh Thanh Thanh có thể đưa tới thứ gì tốt, hắn chẳng mong chờ gì.

Tới tối, khi trăng dâng cao, Lãnh Thanh Thanh trở về, y kéo Lãnh Tịnh lên ban công, chỉ thấy bên dưới chứa đầy yêu quái to to nhỏ nhỏ, mọi người đều cầm hoa tươi. Lãnh Thanh Thanh hạ lệnh một tiếng, tất cả đám yêu quái nhà quê liền bắt đầu hát vang:

[Đam-Hoàn] NUÔI DƯỠNG XÀ BẢO BẢO HẮC HOÁNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ