Cuối tuần này, mọi người bàn nhau tổ chức sinh nhật muộn cho Kim Duyên. Bọn họ tổ chức tại một nhà hàng ngày trung tâm Thành Phố, bao hẳn một phòng riêng rộng lớn. Dành cả buổi sáng để trang trí các thứ, cuối cùng cũng xong một căn phòng xịn xò với hàng chữ Happy Birthday Kim Duyên lớn ở giữa phòng, hình của Kim Duyên được photo nhỏ và treo ở khắp phòng, vài chai rượu tây được đặt trên bàn cùng với bong bóng đủ màu sắc.Buổi chiều, Khánh Vân diện một chiếc sơmi nâu và quần âu đen lịch lãm, đôi giày cao gót khiến cô năm phần nữ tính năm phần nam tính, làm bao nhiêu ánh mắt trong KV Nails đều tập trung lên cô.
Mẹ cô ngó con gái cưng một vòng rồi trề môi :
- Lại đi với con nhỏ Kim Duyên à ?
Bà nói xong liền quay lại với đống sổ sách của mình. Đứa con gái này cứ dăm ba hôm là xin bà đi cafe với Kim Duyên, đi mua trái cây với Kim Duyên, một tiếng Kim Duyên , hai tiếng cũng Kim Duyên.
Cô đã từng hứa sẽ dành thời gian học nails để phụ giúp bà mà bây giờ xem ra không còn trông ngóng gì nữa rồi.
Bà là người lớn tuổi, trải đời đã đủ lâu nhưng vẫn không thể ngờ được cô là đang có ý gì với con bé hàng xóm kia. Chắc chỉ là chị em.
Bà cũng không phải kiểu ghét cay ghét đắng gì nàng, chỉ là thấy có chút không vừa ý rồi sinh ra mấy câu nói xiên xỏ thôi, chứ hoàn toàn không có ý xấu xa hãm hại gì.
Khánh Vân gật đầu. - Con đi dự sinh nhật của chị ấy. Về muộn tí nha mẹ. Con đã nấu cơm chiều rồi, mẹ tranh thủ ăn kẻo đau bao tử.
Mẹ cô phất tay ý bảo khỏi cần lo. - Không biết cái con đó có gì tốt mà mày mê tới vậy.
- Mẹ, chúng con chỉ là chị em, mẹ suy nghĩ quá nhiều rồi. Mẹ bớt ghét chị ấy một chút có được không? - Khánh Vân ngồi xuống xỏ đôi giày vào chân rồi nói với mẹ mình, cô vẫn chưa sẵn sàng nói chuyện này cho bà nghe.
Bà nghe cô nói chỉ là chị em thì liền lắc đầu, hy vọng là vậy, bà dòm cô đơm đơm. - Đâu, mày kể mẹ nghe coi nó có những điểm gì để mẹ phải bớt ghét nó ?
Khánh Vân ngẫm nghĩ rồi búng tay :
- Thứ nhất là vì chị ấy đẹp.
Mẹ cô tạch lưỡi. - Ừ thì cũng đúng, rồi gì nữa ?
- Thứ hai là vì....chị ấy đẹp. Thứ ba cũng giống thứ hai và thứ tư thì giống thứ nhất. - Cô cười hóm hỉnh chọc ghẹo mẹ mình.
- Điên hết rồi - Bà phán ba chữ xanh rờn rồi xua xua cô đi đi.
Khánh Vân hí hửng đi ra khỏi nhà, vì quán cũng gần đây nên cô quyết định sẽ đi bộ. Trên tay cầm cẩn thận món quà do cô tự chọn từ sáng, là chiếc đồng hồ đắt tiền của Thụy Sĩ, cô chắc chắn nàng sẽ thích cho xem. Khi đi ngang qua tiệm hoa còn cố ý mua một bó hồng tươi tắn kèm tấm thiệp nhỏ với dòng chữ : " Chúc mừng sinh nhật chị lần nữa nhé, Kim Duyên. Tuổi mới mong chị sẽ có được thật nhiều niềm vui và hạnh phúc. " Cô còn nghịch ngợm vẽ một hình mặt gấu bên dưới tấm thiệp.
Cầm hoa và quà trên tay, cô tự tin sải bước đến nơi tổ chức buổi tiệc.
Đến nơi thì mọi người cũng vừa đến, cô thẩn thờ nhìn nàng đang đứng với cái đầm ôm sát cơ thể, tôn lên những đường cong mê người. Mãi khi nàng đứng trước mặt cô thì cô mới trấn tỉnh lại, chìa hoa và quà cho nàng kèm câu nói nhỏ nhỏ như gió thoảng. - Happy Birthday, Bé Chợt !
BẠN ĐANG ĐỌC
Cover[Vân Duyên]𝓤ố𝓷𝓰 𝓷𝓱ầ𝓶 𝓶ộ𝓽 á𝓷𝓱 𝓶ắ𝓽
Fanfiction" Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo nửa đời. Thương thầm một nụ cười, cả một đời phiêu lãng "