Chap 15.Say (H)

871 65 4
                                    


Một quán cafe theo phong cách cổ điển, có lẽ thích hợp cho những người đã có tuổi hàn huyên tâm sự, ôn lại kỉ niệm xưa......

Ông Huỳnh ngắm người phụ nữ đối diện mình, vẫn đẹp như ngày nào, mặc dù ở mi mắt đã có nếp nhăn, ánh mắt cũng không còn tinh tường nữa, nhưng đối với ông có lẽ người phụ nữ này chính là người đẹp nhất thế gian.

Ông chọn cho bà một tách cacao nóng, rồi chọn cho mình một tách cafe sữa, giống như thói quen trước kia.

Bà Nguyễn, người con gái hơn hai mươi năm trước ông đã từng đem lòng yêu say đắm, và nếu không có sự cố năm đó, có lẽ họ đã trở thành vợ chồng rồi cũng nên. Bây giờ gặp lại nhau cũng chỉ còn lại xót xa, ông đã có vợ con, bà cũng đã có chồng con.

Ông thở dài nhìn vào mắt bà, giọng nói có phần run rẩy.....

- Năm đó......tôi đã tìm bà rất lâu, nhưng người ta nói bà đã chuyển nhà đi một nơi rất xa.

- Ừ, 5 năm trước tôi mới trở về lại Sài Gòn. - Bà cũng ủ rũ nhớ lại chuyện xưa.

Ông ngẩn mặt lên trời nhìn lơ đãng, cố nhớ lại chính xác năm đó đã xảy ra chuyện gì.

Năm đó ông tròn 25, bà tròn 24. Ở cái tuổi đẹp nhất của thanh xuân, họ là cặp tình nhân được mọi người ngưỡng mộ. Thế rồi vào ngày sinh nhật một người bạn thân của ông, ông uống say và đã lỡ ăn nằm với một người con gái, chính là mẹ của Kim Duyên. Người con gái ấy hiền lành nhưng lại gia thế và quyền lực. Không biết là may mắn hay xui xẻo, người đó có thai và ép ông phải cưới.

Ông ân hận về việc mình đã làm, nên đã không dưới 5 lần quì rạp dưới chân bà mà cầu sự tha thứ.

Bà không trách ông, đó chỉ là sự cố, bà tin tưởng vào tình yêu của bọn họ. Nhưng còn người con gái kia và đứa bé trong bụng cô ta có tội tình gì ? Nếu bà còn cố chấp ở bên cạnh ông, sẽ khiến hai người kia đau khổ và mất mác.

Nhưng khi bà còn chưa biết phải ra đi hay ở lại, thì gia đình của cô gái kia đã đến và ép buộc bà phải chuyển nhà. Bà và gia đình chuyển ra Hà Nội sinh sống, quen một thầy giáo rồi kết hôn, sinh ra Khánh Vân

Còn ông sau khi biết người mình yêu đã rời đi, liền như tên điên ngày đêm đi tìm kiếm, nhưng thông tin vẫn cứ là con số 0. Ngay khi người vợ của ông sinh cho ông một Nguyễn Huỳnh Kim Duyên đáng yêu tựa một thiên thần thì ông cũng chẳng đoái hoài gì tới, trong tâm ông mãi mãi chỉ có một bóng hình mà ông ngỡ đâu mãi mãi sẽ chẳng bao giờ gặp lại.

Ông Huỳnh lại thở dài thường thượt, nhưng thôi mọi chuyện cũng đã qua rất lâu rồi. Vợ ông cũng đã mất, không nên cứ dằn vặt mãi. Ông nhìn bà rồi nói :

- Con bé Khánh Vân..... thật xinh đẹp, giống bà hồi còn trẻ y đúc. Lần đầu gặp con bé tôi đã rất ngạc nhiên.

- Ai cũng bảo nó giống tôi. Còn con bé Kim Duyên, nó giống ông ở điểm nào biết không ? - Bà cười hiền, thật không ngờ đứa bé trong bụng cô gái năm xưa bà thương xót, lại chính là con bé hàng xóm của bà.

Ông lắc đầu gãi đầu. Thật ra cũng đã nhiều lần nhìn kĩ con gái, nhưng ông phải thừa nhận rằng Kim Duyên thật may mắn khi giống bên ngoại nhiều hơn, vừa xinh xắn lại quyến rũ, chứ mà giống ông thì thôi rồi, ông xấu trai chết đi được.

Cover[Vân Duyên]𝓤ố𝓷𝓰 𝓷𝓱ầ𝓶 𝓶ộ𝓽 á𝓷𝓱 𝓶ắ𝓽Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ